Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 31



Đúng lúc này, Đào di nương bỗng đứng dậy, cất lời: “Bẩm phu nhân, thiếp thân có điều mạo muội muốn thỉnh giáo. Việc đại tiểu thư tặng lễ vật cho Hạ thị ở phật đường kia, liệu đã được phu nhân ưng thuận chăng?”

Sắc mặt Tạ Phinh chợt biến, cứng đờ.

Nàng ta từng sai người lén lút đưa lễ vật, mọi việc diễn ra vô cùng kín đáo, hà cớ gì lại bị Đào di nương phát giác?

Vân Sơ nhấp một ngụm trà, thần sắc vẫn điềm nhiên.

Việc này vốn dĩ đã được nàng ngầm sắp đặt. Muốn đẩy Hạ thị vào bước đường cùng, nàng ắt phải tìm được một lưỡi đao sắc bén hữu dụng.

Quả nhiên, Đào di nương đây chính là một lưỡi đao không tồi chút nào.

Nàng làm ra vẻ kinh ngạc tột độ, nét mặt lộ rõ sự khó tin: “Phinh tỷ nhi, lời Đào di nương nói... là sự thật chăng?”

Tạ Phinh hoàn toàn không thể chối cãi, lắp bắp đáp: “Mẫu thân, nhi nữ... nhi nữ... Hạ ma ma cũng coi như đã nuôi lớn nhi nữ, thấy phật đường kia túng thiếu, nên mới lén lút gửi tặng chút ít...”

“Phụ thân con xử phạt nàng ta là vì nàng ta mưu hại con nối dõi, đày nàng ta tới phật đường chính là để trừng trị. Thế mà con lại dám âm thầm đưa lễ vật tới đó, con định đặt uy nghiêm của phụ thân con ở đâu?” Vân Sơ lạnh lùng chất vấn. “Nàng ta thiếu chút nữa đã hại c.h.ế.t hài tử chưa ra đời, đứa nhỏ này chính là đệ đệ ruột thịt của con. Con làm vậy khiến Đào di nương thất vọng, cũng khiến đứa nhỏ kia bị tổn thương sâu sắc. Phinh tỷ nhi, con đã biết lỗi của mình chưa?”

Đào di nương cũng phụ họa theo: “Đại tiểu thư quả thực là bỏ gần tìm xa, lại cố gắng che chở một tiện tỳ thấp hèn không đáng nhắc tới. Việc này quả thực vô cùng kỳ quái.”

Mấy ngày qua, Vân Sơ vẫn luôn đối xử ôn hòa với Tạ Phinh. Đây là lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ lạnh lùng sắc bén đến vậy.

Tạ Phinh gục đầu xuống, thấp giọng cầu xin: “Mẫu thân, nhi nữ thực sự có lỗi. Nhi nữ không nên lén lút đưa lễ vật cho Hạ ma ma. Nhi nữ đã sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”

Vân Sơ thờ ơ cất lời: “Hạ thị đã phạm trọng tội, không giao nàng ta cho quan phủ đã là Tạ gia quá nhân từ. Tuyệt đối không thể để nàng ta tiếp tục hưởng đãi ngộ của hạ nhân nhất đẳng như trước kia. Đào di nương, nếu rảnh rỗi, hãy tới phật đường đó một chuyến. Thấy thứ nào đáng thu về thì cứ thu, chẳng cần nộp vào công khố, ngươi cứ giữ lấy mà dùng, coi như an ủi đứa nhỏ trong bụng ngươi vậy.”

Đào di nương mừng rỡ khôn xiết, vội vàng đáp lời: “Đa tạ phu nhân ân điển!”

Được Vân Sơ ân chuẩn, Đào di nương lập tức dẫn theo hai bà tử cường tráng tiến thẳng đến phật đường trong Tạ phủ.

Vì lão thái thái sùng Phật, Tạ gia sau khi lập phủ đã cho xây dựng phật đường này. Tuy nhiên, vì không thể nuôi quá nhiều người, trong phật đường chỉ có một tiểu ni cô coi sóc, nay lại có thêm một Hạ thị.

Hạ thị đang ở sương phòng phía Tây, ngồi lặng lẽ trong phòng mà thần sắc ngẩn ngơ, tâm trí rối bời.

Cửa phòng bỗng chốc bị người ta đạp mạnh văng ra.

Đào di nương đỡ bụng chậm rãi bước vào, đôi mắt khẽ liếc ngang dọc rồi tặc lưỡi một tiếng: “Chậc chậc, một kẻ hạ nhân mưu hại chủ tử mà lại được ở trong căn phòng tươm tất thế này ư? E rằng ta không được lương thiện như phu nhân và đại nhân đâu. Người đâu, dọn hết đi cho ta!”

Nàng ta vừa dứt lời, hai bà tử lực lưỡng đã tức tốc tiến vào, ra sức dọn sạch tất thảy những vật dụng trong tầm mắt, chẳng những thế, y phục cùng đồ đạc linh tinh trong tủ cũng không cánh mà bay. Sau đó, bọn họ còn cuộn hết cả đệm chăn, thẳng tay ném ra sân...

“Các ngươi đang làm gì đó!” Hạ thị trợn trừng hai mắt, gằn giọng: “Không được phép động vào đồ của ta!”

Giường đệm vừa bị vén lên, một chiếc hầu bao nhỏ liền lăn ra ngoài.

Đào di nương cúi người nhặt lấy, mở ra thì thấy bên trong ngoài những thỏi bạc vụn, còn có mấy tấm ngân phiếu loại trăm lượng.

“Hừ, cái tiện tỳ Hạ thị kia, vậy mà lại tư tàng nhiều tiền bạc đến vậy!” Đào di nương gằn giọng: “Thì ra ngươi chẳng những mưu hại chủ tử, lại còn dám trộm cắp bạc trắng, đúng là uổng công đại nhân bấy lâu nay tin tưởng ngươi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ thị vội vàng lao tới giành lại hầu bao.

Đây là tiền tích cóp dưỡng lão của nàng ta nhiều năm, chứ tuyệt nhiên không phải bạc trộm cắp!

Chiếc túi bạc này chính là tất thảy gia sản của nàng ta!

Chẳng màng đến lễ nghi phép tắc, nàng ta liền lao vào Đào di nương.

“Người đâu, nàng ta dám hành hung ta!” Đào di nương lui về phía sau, lệnh cho hai bà tử lực lưỡng tiến lên.

Hai bà tử liền tung một cước, Hạ thị ngã vật xuống đất, kêu lên thảm thiết.

Vân Sơ đang xem danh sách của hồi môn của mình, cân nhắc bán đi một vài vật không cần thiết để đổi lấy bạc trắng.

Đang bận rộn công việc thì Thính Phong bước vào bẩm báo: “Bẩm phu nhân, Đào di nương đã phát hiện bảy trăm tám mươi lượng bạc ở chỗ Hạ thị, xin hỏi phu nhân nên xử trí ra sao?”

Vân Sơ hờ hững nói: “Bảo Đào di nương cứ giữ lấy cho nàng ấy đi.”

Nếu muốn khiến Đào di nương cam tâm tình nguyện làm lưỡi đao sắc bén, thì phải ban cho chút lợi lộc. Như vậy, lưỡi đao này mới càng sắc bén và hiệu quả.

Thính Phong lại bẩm báo tiếp: “Đào di nương sai người đánh Hạ thị nôn ra máu, liệu có cần mời đại phu đến khám không ạ?”

“Chỉ nôn vài ngụm m.á.u thôi, chưa đến nỗi bỏ mạng đâu.” Vân Sơ lạnh nhạt đáp.

Hạ thị có ba đứa con ruột. Nàng thật sự muốn xem, đứa nào sẽ là kẻ mất kiên nhẫn mà lén lút đưa thuốc cho Hạ thị trước.

Nàng khẽ ngừng lại một lát, rồi dặn dò: “Đào di nương đã bị Hạ thị dọa cho kinh sợ, ngươi đến kho phủ lấy ít đông trùng hạ thảo đưa cho Đào di nương tẩm bổ thân thể nàng ấy.”

Nhận được dược liệu quý giá của Vân Sơ, Đào di nương cũng buông lỏng tâm tình, trở nên thoải mái hơn.

Nàng ta biết trong lòng phu nhân cũng chẳng ưa gì Hạ thị, nhưng phu nhân như tiên nữ trên chín tầng mây, kẻ tiện tỳ như Hạ thị cũng chẳng đáng để phu nhân phải đích thân ra tay.

Được phu nhân cho phép, nàng ta còn phải kiêng dè điều gì nữa?

Đào di nương phất tay, dặn dò lũ nha hoàn đôi ba câu.

Đêm đến, một bà tử đặt một phần cơm mốc meo trước cửa sương phòng tồi tàn của Hạ thị.

“Đứng lại!” Hạ thị chất vấn bà tử kia: “Đây là đồ ăn dành cho con người ư? Sao các ngươi dám đối đãi với ta khinh bạc đến thế?”

Bà tử kia hừ một tiếng lạnh lùng: “Ôi chao, cứ tưởng mình vẫn còn là Hạ ma ma thân cận bên cạnh đại nhân ư? Đã bị cấm túc trong sương phòng rách nát này thì thân phận còn chẳng bằng một nha hoàn sai vặt tầm thường. Có thể ban cho ngươi một chén cơm đã là may mắn lắm rồi, ngươi còn dám mơ tưởng điều gì tốt đẹp hơn nữa?”

Hạ thị quả thực không sao tin nổi, tiện nhân Đào thị kia chẳng những đoạt hết bạc phòng thân, đánh nàng ta đến hộc máu, nay lại còn dám cắt xén khẩu phần ăn của nàng! Thật là hổ lạc bình nguyên bị khuyển khinh thường!

“Ánh mắt của ngươi là ý gì?” Mụ bà tử kia nhấc chân đá đổ bát cơm mốc meo trên đất, lớn tiếng mắng: “Cho ngươi thể diện mà ngươi không lĩnh! Nếu ghét bỏ thì đừng ăn. Suýt nữa hại c.h.ế.t tiểu chủ tử, vậy mà còn mong được cơm no áo ấm sao? Chuyện này còn dài dài!”

Mụ bà tử hầm hầm hừ hừ rời đi.

Gà Mái Leo Núi