Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 315



Kỳ Quốc sư trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Chẳng lẽ Bình Tây Vương đã tra xét sai rồi chăng? Thần chỉ gửi hơn hai mươi ngàn lượng bạc ở tiền trang Chính Đức, đó là số bạc thần tích góp cả đời, chứ không phải là bạc không minh bạch.”

Sở Dực đối diện với ánh mắt của Kỳ Quốc sư: “Nếu đã như thế thì xin mời Quốc sư nhìn chứng cứ.”

Từ khi biết Quốc sư tính ra bát tự của hắn và nàng không hợp, hắn đã sai người đi điều tra, chỉ đợi thời cơ thích hợp để phanh phui tội trạng của lão ta.

Cho dù phương nam không xảy ra địa chấn thì hắn cũng có cách khiến Quốc sư không thể xoay chuyển cục diện.

Mấy vị quan văn nâng một chiếc rương lớn vào đại điện.

Sở Dực bước tới mở rương, lấy ra một quyển sổ thật dày: “Đây là ghi chép những khoản bạc Quốc sư đã gửi ở các tiền trang trong mấy năm nay.”

Sắc mặt của Kỳ Quốc sư lập tức biến đổi.

Vì sao hắn lại tìm ra được những thứ này?

“Còn có cái này ——” Sở Dực lấy quyển sổ ở đáy rương ra, truyền đến tay các vị bá quan văn võ để xem xét: “Đây là chứng cứ các vị đại thần hối lộ Quốc sư để bóp méo quẻ tượng.”

Vài vị đại thần từng lén lút hối lộ Quốc sư, giờ phút này đều sợ đến sắc mặt trắng bệch, không còn giọt máu.

Trong số đó, cũng có kẻ mong nhờ Quốc sư chiêm bốc, dâng lời tâu tốt đẹp trước thánh nhan, nên quả thật có hối lộ chút ngân lượng.

Nhưng khi thấy tên các đại thần trong quyển sổ đều được ghi bằng ký hiệu, bọn họ mới khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sở Dực cũng không truy cứu sâu hơn. Hắn chỉ muốn hạ bệ Quốc sư, chứ không muốn đối nghịch với hơn phân nửa triều thần.

“Gần đây Quốc sư đã thu vào ba vạn lượng bạc, hẳn là đã nhận lệnh của Thái Hậu mà động tay vào tứ trụ của ta.” Sở Dực dõng dạc cất lời: “Nói cách khác, cái gọi là ‘thông linh thiên địa, thấu hiểu mệnh cách con người, vận nước thịnh suy’ của Quốc sư, hóa ra cũng chỉ là nhìn vào tiền bạc mà nói chuyện. Nhiều năm qua, Quốc sư ngồi ở vị trí này đã vơ vét được bao nhiêu? E rằng số bạc trong tiền trang cũng chỉ là một góc nhỏ trong tổng số mà thôi. Kính hỏi phụ hoàng, một kẻ như vậy há có thể đảm nhiệm chức Quốc sư của một quốc gia sao?”

Hoàng đế xem qua chứng cứ, long nhan lập tức u ám, tựa mây đen giăng kín bầu trời.

Người nhớ đến tảng đá kia, cũng nhớ đến quẻ tượng chiêm bốc của Đinh Nhất Nguyên.

Theo cách hành sự này của Quốc sư, hầu bao của bá quan văn võ ắt đã bị lão ta đào rỗng, để một mình lão phú quý mà khiến muôn người bần hàn.

Chính bởi người quá tín nhiệm Quốc sư, nên chư vị đại thần kia mới tìm đến lão ta dùng thủ đoạn để được người trọng dụng, cất nhắc.

Bậc Quốc sư vốn dĩ phải tiếp nhận ý chỉ của thiên thượng mà truyền đạt cho chân mệnh thiên tử, phải tường trình nỗi thống khổ của bách tính để thấu tỏ ý trời, vậy mà lại dám làm ra những việc đại nghịch bất đạo như thế này.

Phàm là sự tình dính dáng đến mùi tiền, ắt đều đáng ghê tởm.

Đặc biệt là một bậc cao nhân như Quốc sư, lại dám lợi dụng chức vị để vơ vét nhiều của cải đến thế.

Sự việc này khiến mọi nhận thức trước đây của Hoàng đế về Quốc sư đều bị đảo lộn, tan tành.

“To gan!”

Hoàng đế thánh nộ gầm vang, không chút nương tay vung nghiên mực ném thẳng. Nghiên mực va vào trán Quốc sư. Máu tươi tuôn trào, Quốc sư chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại.

“Hoàng Thượng, kính xin người nghe thần giải thích.” Kỳ Quốc sư cố gắng mở miệng, thều thào: “Số bạc này cũng không phải vào túi riêng của thần, mà là để cung phụng Tổ sư gia...”

Gà Mái Leo Núi

Một vài vị đại thần từng được Quốc sư ban ân huệ, thực lòng không đành nhìn một vị Nhất phẩm Quốc sư rơi vào tình cảnh khốn đốn này, bèn muốn đứng ra biện bạch đôi lời cho lão.

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng báo động chấn động truyền vào đại điện.

“Bẩm báo ——!”

Một thị vệ vọt thẳng vào, khẩn cấp tâu:

“Tám trăm dặm cấp báo! Bảy ngày trước, địa long trở mình nơi Thâm Thành phía nam, toàn bộ quan đạo đều đã sụp đổ! Đến tận lúc này tin tức mới truyền tới kinh thành… Toàn thành thương vong vô số, lương thực thiếu thốn, nguồn nước cạn kiệt, kính xin Hoàng Thượng ban phát cứu trợ!”

“Cái gì?”

“Phía nam quả nhiên xảy ra địa chấn?”

“Nói cách khác, quẻ tượng của Đinh tiên sinh đã hoàn toàn ứng nghiệm!”

 

“Ta đã nói Đinh tiên sinh thần diệu mà, lúc đầu các ngươi chẳng chịu tin ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“...”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Đinh Nhất Nguyên.

Từ khi hắn bước vào đại điện, trước sau vẫn giữ vẻ thản nhiên, không chút bận tâm vinh nhục.

Dù lúc nãy suýt chút nữa bị lôi ra c.h.é.m đầu, hay giờ phút này quẻ tượng đã ứng nghiệm, thần sắc của hắn vẫn giữ nguyên, không mảy may xao động.

Lúc tất cả mọi người đều nhìn hắn, đáy mắt hắn mới thoáng lộ vẻ trách thương thiên, xót thương lê dân: “Hoàng Thượng, kiếp nạn này chính là do Quốc sư vọng ngữ, bóp méo thiên mệnh mà gây nên. Bậc Quốc sư vốn dĩ phải truyền đạt thiên ý, vậy mà lại làm ra chuyện đại nghịch, báo ứng sẽ không chỉ giáng xuống đầu lão ta mà còn biến thành thiên phạt giáng xuống bách tính. Nếu không xử trí Kỳ Quốc sư, thiên hạ lê dân bá tánh ắt sẽ rơi vào cảnh lầm than, khốn khổ!”

“Không, không phải...” Mặt Kỳ quốc sư trắng bệch như tờ giấy: “Hắn chỉ là tên giang hồ bịp bợm, đặt điều vu khống...”

Lão không sao hiểu được vì lẽ gì hắn lại có thể tính ra địa chấn.

Lão đã đảm nhiệm chức quốc sư nhiều năm, đã hành lễ pháp sự ở Đăng Tinh Đài vô số lần, nhưng chưa từng được nhận thiên ý.

Chẳng lẽ chỉ vì lão dính vào tư lợi tiền tài nên đã đ.á.n.h mất thiên tư sao?

Ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo như băng giá.

Quẻ tượng của Đinh Nhất Nguyên đã ứng nghiệm. Điều này có nghĩa là, từng lời Đinh Nhất Nguyên nói ra đều là chân thực.

Đại Tấn của trẫm sẽ vì quốc sư mà phải gặp tai ương.

“Kỳ Thịnh, quỳ xuống!” Hoàng đế phẫn nộ rống lên: “Quốc sư Kỳ Thịnh của Khâm Thiên Giám làm quốc sư hơn hai mươi năm, cậy quyền mưu tư lợi, ăn không ngồi rồi thụ lộc vô công, bóp méo thiên cơ, bất kính giang sơn xã tắc, không tôn thờ tông miếu hoàng thất, không thương xót lê dân bách tính... ba ngày sau, Ngọ Môn khai đao xử trảm!”

“Hoàng Thượng! Xin Hoàng Thượng tha mạng!” Kỳ quốc sư toàn thân mềm nhũn, quỵ xuống đất: “Vi thần ở bên cạnh Hoàng Thượng hơn hai mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao, kính xin Hoàng Thượng niệm tình vi thần đã tận tụy bao năm, ban cho một con đường sống, giữ lại mạng hèn này...”

Lão ta đã tích được nhiều ngân lượng như vậy, còn chưa hưởng thụ được ngày nào đã phải chết, bảo lão làm sao nhắm mắt cho đành...

Hoàng đế đá lão văng ra xa: “Niệm tình phần khổ lao kia của ngươi, trẫm sẽ không phanh thây xé xác ngươi. Người đâu, dẫn đi!”

Ngự Lâm Quân bên ngoài bước vào, bốn người ghì chặt lấy vai của Kỳ quốc sư, lôi lão ta ra ngoài.

Tiếng xin tha của lão dần dần vọng xa, khuất hẳn.

Mọi người trong điện không khỏi xôn xao.

Quốc sư là quan Chính nhất phẩm, khác hẳn với những quan Nhất phẩm còn lại. Phần nhiều đều thân cận, chỉ một lòng phụng sự Hoàng Thượng, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh Hoàng Thượng, là người Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.

Thế nhưng một người quyền cao chức trọng như vậy cũng chỉ vì một lời phán trảm của Hoàng Thượng liền phải chịu trảm.

Hoàng đế chỉ thất thần trong khoảnh khắc. Tựa như thuở trước khi Lão Tứ mưu phản rồi qua đời, y cũng chỉ thoáng chút đau khổ khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của hắn mà thôi.

Chút cảm xúc ấy chẳng mảy may ảnh hưởng tới y.

Y nhanh chóng khôi phục vẻ thường ngày, ánh mắt đặt trên người Đinh Nhất Nguyên: “Hiện giờ vị trí quốc sư còn trống, Đinh tiên sinh có nguyện trở thành quốc sư của Đại Tấn không?”

Chúng thần: “...”

Quốc sư còn chưa c.h.ế.t mà Hoàng Thượng đã vội vàng tìm quốc sư mới rồi sao.

Quả nhiên gần bậc đế vương như gần loài mãnh hổ, không ai có thể vĩnh viễn đứng trên cao vị.

Trái tim trong n.g.ự.c Đinh Nhất Nguyên đột nhiên đập thình thịch.

Tất cả mọi thứ Vân tiểu thư nói đều chính xác không sai một li.

Hoàng Thượng lại đích thân mời hắn về giữ chức quốc sư... tựa hồ một giấc mộng.

Tuy rằng nội tâm dẫu dậy sóng cuồn cuộn nhưng ngoài mặt của hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Thảo dân đã quen với đời sống tự tại, phóng khoáng, e rằng không kham nổi vị trí quốc sư, đa tạ thịnh tình của Hoàng Thượng.”

Chúng đại thần đều kinh ngạc.

Vị đạo sĩ này há chẳng hay chức quốc sư có ý nghĩa trọng đại đến nhường nào sao? Đó là chức quan Nhất phẩm, tựa như đứng đầu hàng quan lại, địa vị dưới một người mà trên vạn người, là người được Hoàng đế tín nhiệm nhất.

Thế mà y lại cự tuyệt?

Ấy vậy mà cũng có thể lắm, những bậc thế ngoại cao nhân chân chính vốn dĩ chẳng màng danh lợi chốn thế gian.