Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 326



Cung Hi Vương bỗng chốc khựng người, song vẫn chẳng mấy lo lắng.

Hắn ta từng dò hỏi Tạ Thế An, biết rõ đậu đen kia vốn từ một hộ dân ngoại thành, còn những kẻ ra tay với Lão Lục đều là lưu dân, đã được đưa đi nơi khác, tuyệt đối không thể tìm ra bất kỳ chứng cứ nào.

Nếu Đại Lý Tự tra từ chỗ đậu đen, chứng cứ cũng chỉ dẫn đến hộ dân ở ngoại ô kia, chẳng thể tra đến phủ Cung Hi Vương.

Chỉ thấy Sở Dực tiếp lời: “Có một bách tính nghe được tiếng kêu cứu truyền ra từ ngõ hẻm, hắn còn trông thấy kẻ hành hung Lão Lục chạy vào phủ Cung Hi Vương... Sự việc này quá đỗi nghiêm trọng, nhân chứng không dám lộ mặt vì sợ bị trả thù. Nếu Phụ hoàng chưa tin, có thể bí mật triệu kiến để thẩm vấn.”

“Ngươi, ngươi thật là hồ ngôn loạn ngữ!”

Cung Hi Vương trợn trừng hai mắt, hoàn toàn không sao tin nổi.

Kẻ ẩu đả Lão Lục là một đám lưu dân, đã bị Tạ Thế An dùng ngân lượng đuổi đi ngay trong hôm đó, căn bản chưa từng đặt chân tới phủ Cung Hi Vương.

Tên Lão Tam đáng c.h.ế.t này lại dám công khai bịa đặt nhân chứng, vu oan cho hắn.

“Phụ hoàng!” Cung Hi Vương chắp tay, hướng mắt về Long ỷ: “Nhi thần cùng Lão Lục huynh đệ tình thâm, tuyệt đối không thể ra tay sát hại đệ ấy. Kính xin Phụ hoàng tra xét tường tận!”

Đại Lý Tự Khanh tiến lên một bước: “Khải bẩm Hoàng Thượng, vi thần đã phát hiện đậu đen phía sau tường phủ Cung Hi Vương. Hoàng Thượng có điều chưa hay biết, ngựa vốn đặc biệt ưa đậu đen. Một khi ngửi thấy hương vị ấy, chúng sẽ bất chấp tất cả mà xông đến để thỏa thuê ăn uống. Đây chính là nguyên nhân khiến ngựa của Lục hoàng tử mất kiểm soát. Trước kia không có nhân chứng, vi thần không dám tùy tiện dâng tấu. Nay Bình Tây Vương đã tìm được nhân chứng, vi thần lại nắm giữ vật chứng, vậy có thể chứng minh sự việc này quả thực do Cung Hi Vương gây ra.”

Cung Hi Vương chợt siết chặt ngón tay.

Hắn nằm mơ cũng chẳng ngờ Đại Lý Tự Khanh lại là người của Lão Tam, lại dám cấu kết với Lão Tam để bịa đặt chứng cứ đậu đen.

Một chậu nước đen cứ thế đổ ụp lên người hắn.

Rõ ràng sự việc này chẳng hề liên can tới hắn!

“Phụ hoàng...”

Cung Hi Vương đang định phân trần thì chợt thấy Hoàng đế trầm mặc: “Lần trước ngươi sát hại người trong lòng của Dực nhi, trẫm chỉ phạt ngươi đóng cửa tự kiểm điểm ăn năn. Xem ra là phạt còn quá nhẹ.”

“Phụ hoàng!” Cung Hi Vương quỳ sụp xuống: “Nhi thần thề với trời xanh, việc này tuyệt đối chẳng liên quan tới nhi thần! Nếu có nửa lời dối trá, xin cam chịu thiên lôi giáng xuống, không được c.h.ế.t tử tế!”

Quốc sư Đinh Nhất Nguyên đứng bên dưới, khẽ nói: “Thiên đạo bận rộn lắm, há có rảnh mà nghe lời thề của phàm nhân?”

Cung Hi Vương: “...”

Quốc sư ắt hẳn là người của Tam hoàng tử!

Hoàng đế cất giọng lạnh lùng: “Người đâu, lập tức giải Thị vệ trưởng, Tổng quản Nội vụ cùng Ma ma chưởng sự của phủ Cung Hi Vương đến Đại Lý Tự thẩm vấn!”

Cung Hi Vương nghe vậy, chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo.

Một khi đã bước chân vào Đại Lý Tự, dẫu có mình đồng da sắt cũng phải lột một tầng da, không ít người bị tra tấn đến mức phải nhận tội.

Nói cách khác, tội danh này đến cuối cùng vẫn sẽ giáng xuống đầu y.

Y hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh nói: “Phụ hoàng, nhi thần mơ hồ nhớ lại đêm đại hôn của Tam đệ, nhi thần uống quá chén, tâm tình không mấy vui vẻ nên có lỡ tay đả thương một thị vệ. Nhi thần e rằng thị vệ kia vì ôm mối hận trong lòng, cố ý gây sự với Lục hoàng tử rồi đổ oan cho nhi thần chăng?”

Án mạng của Lục hoàng tử Thành Vương cuối cùng cũng được làm rõ, là do một thị vệ trong phủ Cung Hi Vương gây ra, bị phán trảm lập quyết.

Cung Hi Vương toàn thân rã rời trở về vương phủ, lập tức sai người triệu Tạ Thế An đến.

Tạ Thế An đã sớm nắm được tin tức. Ngoài mặt hắn lộ vẻ lo âu nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạo.

Một người cao quý như Cung Hi Vương, há chẳng phải vẫn bị hắn thao túng trong lòng bàn tay đó sao.

Những mầm mống tai vạ sau tường vương phủ đều do hắn ta âm thầm gieo rắc.

Chỉ khi khiến Cung Hi Vương lâm vào cảnh bị vây khốn, hắn ta mới có thể hiển lộ giá trị của mình.

Cung Hi Vương nhắm mắt lại, ra vẻ trầm tĩnh như mặt nước phẳng lặng, song nội tâm y đã dậy sóng vô cùng.

Sau khi Tứ hoàng tử bị y dùng kế hãm hại mà chết, y tưởng mình đã khống chế được đại cục, nào ngờ lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lần trước là người trong lòng Tam hoàng tử bị sát hại, lần này là Lục hoàng tử mất đi một bên tai. Hai việc này cộng lại cũng đã đủ khiến Phụ hoàng hoàn toàn thất vọng về y, sẽ không bao giờ trọng dụng y nữa.

Các đại thần trong triều đều là cỏ đầu tường, Phụ hoàng tín nhiệm ai, sủng ái ai thì bọn họ sẽ nghiêng về phe đó, vô cùng thực dụng.

Y cảm giác có rất nhiều thứ đang chậm rãi xói mòn quyền lực của mình.

“Bẩm Vương gia, đây chỉ là khổ nhục kế, sau đó sẽ là họa thủy đông dẫn.” Tạ Thế An từ tốn mở lời: “Nhờ vậy mà nhất tiễn song điêu, giúp Vương gia trừ khử hai kẻ địch.”

Cung Hi Vương lạnh lùng nói: “Nếu chuyện này đổ bể, ngươi cũng không cần thiết phải sống nữa.”

Tạ Thế An cúi đầu: “Vương gia cứ yên tâm, việc này ắt sẽ thành công.”

Vân Sơ ngồi trong viện ngắm hoa, đã là cuối xuân đầu hạ, muôn loài hoa cỏ đua nhau khoe sắc thắm, thu hút vô số bươm bướm lượn lờ, cảnh tượng vô cùng tươi đẹp.

Hai đứa tiểu đồng vui vẻ bắt bướm bỏ vào bình rồi mang đến cho nàng.

Một lúc sau, Thu Đồng bước vào bẩm báo: “Vương phi, Ngũ hoàng tử đã bị Hoàng Thượng tước đoạt phong hào, phạt bế cửa sám hối một năm.”

Ánh mắt Vân Sơ trở nên lạnh lẽo.

Cung Hi Vương đã khéo léo hắt gáo nước bẩn kia lên đầu Ngũ hoàng tử. Ngũ hoàng tử có nằm mơ cũng không ngờ mình vừa được phong Vương gia đã bị đoạt đi phong hào, quả là họa từ trên trời giáng xuống.

Mà Hoàng Thượng cho rằng mình đã hiểu lầm Cung Hi Vương nên sẽ càng đền bù gấp bội.

Cung Hi Vương không chỉ loại bỏ được hai vị đệ đệ mà còn được Hoàng Thượng đền bù, thật là một kế sách cao tay.

Lúc này, Tứ hoàng tử đã chết, Ngũ hoàng tử bị trục xuất, Lục hoàng tử tàn phế. Cả ba vị hoàng tử này đều bị Cung Hi Vương hạ độc thủ.

Tiếp theo ắt hẳn y sẽ lợi dụng Thất hoàng tử để đạt được mục đích gì đó...

Cũng may Bát hoàng tử sắp rời kinh, chờ Thái Hậu an táng tại hoàng lăng, Bát hoàng tử sẽ đến đất phong, có thể tránh xa vòng xoáy thị phi chốn kinh thành.

Sở Dực ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Mấy hôm nay ta đã cho người theo dõi Tạ Thế An, mưu kế này chính là do hắn bày ra. Hắn là một kẻ mưu trí hiếm thấy, ta biết Sơ nhi kiêng dè hắn, không bằng...”

Hắn khẽ đưa tay làm động tác cắt cổ.

Trước nay hắn không sát hại hài tử, dù cho đó là hài tử trong hang ổ thổ phỉ, hắn cũng sẽ buông tha một mạng.

Nhưng Tạ Thế An quả thực chẳng phải người thường. Trừ khử Tạ Thế An có thể khiến Sơ nhi an lòng, nếu là vậy, hắn nguyện ý phá vỡ nguyên tắc của mình.

Vân Sơ giữ tay hắn lại, nhẹ giọng nói: “Muốn đối phó Cung Hi Vương, Tạ Thế An chính là mấu chốt.”

Sở Dực nhíu mày suy tư: “Ý nàng là hắn sẽ trở mặt sao?”

“Với kẻ như hắn, lợi ích mới là tối thượng.” Vân Sơ khẽ cười: “Hắn sẽ không vì Cung Hi Vương, cũng chẳng vì người từng là đích mẫu của hắn mà lựa chọn. Hắn chỉ chọn nơi nào có lợi ích dễ dàng đạt được. Kẻ như vậy tuy khiến người ta kiêng dè, nhưng đồng thời cũng là một thanh đao sắc bén không gì sánh bằng.”

Đời trước, chính thanh đao này đã cướp đi sinh mạng hơn trăm người Vân gia.

Đời này, nàng sẽ khiến thanh đao Tạ Thế An kéo Cung Hi Vương vào vũng lầy.

Sở Dực cuối cùng cũng đã thấu tỏ. Hắn khẽ gật đầu: “Vậy thì cứ để thanh đao này càng thêm sắc bén đi.”

Xong xuôi chính sự, hắn lại cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi Vân Sơ.

“Ôi chao ôi chao...” Tiếng gọi của Sở Hoằng Du bỗng vang lên: “Phụ vương, nam nữ thụ thụ bất thân, người mau buông mẫu thân ra!”

Sở Trường Sinh cũng vội vàng phụ họa theo: “Buông mẫu thân ra mau!”

Sở Dực: “...”

Chắc chắn phải tìm cơ hội tống hai tiểu quỷ này vào cung vài ngày mới an yên được.

Gà Mái Leo Núi

Hắn chỉ đành buông Vân Sơ ra, đứng dậy rồi đi thẳng đến thư phòng xử lý công văn.