Vân Sơ cùng hai tiểu hài tử ngồi xe ngựa rời khỏi kinh đô, thẳng tiến đến tiểu viện của Giang di nương.
“Bái kiến Vương phi nương nương, bái kiến tiểu thế tử, tiểu quận chúa!”
Giang di nương dẫn Tạ Nhàn và Từ Thích ra cửa đón khách, tuân theo lễ nghi mà hành lễ.
“Chư vị không cần đa lễ.”
Vân Sơ đỡ Giang di nương đứng dậy.
Đoàn người vừa bước vào đã thoảng nghe mùi hương thức ăn.
Giang di nương ngượng nghịu nói: “Trong nhà cũng chẳng có gì quý giá để chiêu đãi, mong Vương phi chớ chê bai.”
Vân Sơ nhìn thấy trên bàn bày biện đủ đầy các món ăn, biết Giang di nương đã thức giấc tự tay sửa soạn từ lúc tinh mơ, đủ để chứng tỏ thành ý của gia chủ.
Từ Thích chẳng cần ai dặn dò đã nhanh nhẹn chạy đi bưng trà rót nước, đặt chén trà đến trước mặt Vân Sơ cùng đoàn người.
Vân Sơ nhấp một ngụm trà, cười hỏi: “Thích ca nhi đọc sách đến đâu rồi?”
Từ Thích không kiêu căng, cũng chẳng siểm nịnh đáp: “Phu tử đã dạy đến Bách Gia Tính, cũng không quá khó.”
Viện tử này khá nhỏ bé, Vân Sơ nhìn thấy trên án kỷ cách đó không xa có vài trang giấy chi chít chữ, nàng bước qua đó, cầm lên ngắm nghía một hồi, quả thật chữ viết không tệ chút nào.
Từ Thích và Du ca nhi trạc tuổi, Du ca nhi tuy có đại nho của Quốc Tử Giám đích thân chỉ điểm nhưng chữ viết cũng chẳng vượt trội hơn Thích ca nhi là mấy.
Tiểu tử Từ Thích này quả có thiên phú học tập trời sinh.
Chờ đám tiểu nhi đi chơi, Vân Sơ mở lời: “Những tư thục này dạy quá chậm, e là Thích ca nhi không học được gì nhiều.”
Giang di nương nói: “Thích ca nhi cứ về nhà là sẽ đi luyện chữ, nó bảo rằng nếu chữ đẹp thì có thể đi viết thuê cho người ta, kiếm thêm chút phí sinh hoạt cho gia đình, thật là một hài tử tốt, tiện thiếp có thể nhận nuôi nó chính là may mắn trời ban.”
“Nếu có chút tiền dư dả, Di nương có thể mời một phu tử riêng cho Thích ca nhi.” Vân Sơ đề xuất: “Nếu nó có thể thành tài, sau này Nhàn tỷ nhi cũng có người che chở.”
Giang di nương lập tức gật đầu: “Dạ, tiện thiếp sẽ tìm cho Thích ca nhi một phu tử tốt.”
Hai người đang chuyện trò thì lại thấy đám tiểu nhi từ bên ngoài đi vào, cầm lấy đống thức ăn trên bàn rồi lại chạy vội đi.
Giang di nương vội vàng tiến tới: “Thích ca nhi, con làm chi vậy?”
Từ Thích mở miệng nói: “Ngõ nhỏ ở cửa sau có một tiểu khất nhi, tiểu quận chúa thiện tâm nên muốn cho nó một ít thức ăn.”
Nếu Tạ Nhàn làm chuyện như vậy thì thằng bé sẽ ngăn cản, bởi vì nhà bọn họ chẳng dễ gì mới mua được thức ăn, tất cả đều nhờ mẫu thân từng mũi kim, sợi chỉ mà kiếm về, nó không đành lòng cho người khác.
Nhưng người làm chuyện này lại là tiểu quận chúa, ngày ngày Tạ Nhàn ở vương phủ dùng cơm, không biết đã ăn được bao nhiêu thứ trân quý, tiểu quận chúa lấy thức ăn của nhà bọn họ cho kẻ khất thực, thằng bé cũng chẳng có tư cách ngăn cản.
Giang di nương là một người mềm lòng, nàng cầm lấy một cái rổ, gom tất thảy đồ ăn còn dư vào đó rồi bảo Từ Thích mang đi cho tiểu khất nhi kia.
Từ Thích đi đến cửa sau, nhìn thấy Tạ Nhàn và hai vị tiểu chủ của vương phủ đang đi về phía kẻ khất thực kia.
Thính Tuyết đi bên cạnh đám tiểu nhi, nàng đột nhiên cảm thấy tiểu khất nhi này quen mắt đôi phần nên lập tức duỗi tay ngăn đám tiểu nhi lại.
Đứa bé ăn vận rách rưới kia chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bời, trên mặt đều là bùn đất, y phục cũng dơ bẩn vô cùng.
“Tạ Thế Doãn?”
Tạ Nhàn là người đầu tiên nhận ra, lập tức sợ đến run cả người.
Nha đầu rất sợ người Tạ gia, bao gồm cả Tạ Thế Doãn chỉ lớn hơn nó mấy tháng tuổi.
Sở Trường Sinh nghiêng đầu khó hiểu: “Tạ Thế Doãn là ai?”
Sở Hoằng Du nhíu mày, chợt nhớ ra: “Hắn là người Tạ gia, nương trước đây là mẫu thân của hắn.”
Từ Thích lập tức nói: “Mau trở về hết đi!”
Lần trước Tạ Thế An tới nhà bọn họ, dùng Tạ Nhàn làm con tin cướp đi một trăm lượng bạc, số tiền bạc tuy nhỏ bé nhưng lại khiến Tạ Nhàn hoảng loạn trong một quãng thời gian rất dài, đêm cũng không thể ngủ yên giấc.
Trong con ngõ nhỏ chật hẹp, Tạ Thế Doãn đứng đó, đối mặt với bốn hài tử trạc tuổi.
Y một thân lam lũ tả tơi, đối lập hoàn toàn với bốn hài tử y phục chỉnh tề. Y toàn thân dơ bẩn lem luốc, trong khi chúng lại sạch sẽ tinh tươm.
Bốn đôi mắt dõi theo đầy dò xét khiến y chỉ muốn tìm một kẽ đất để chui xuống, ẩn mình khỏi mọi ánh nhìn.
Thính Tuyết đứng chắn trước người bốn hài tử, mở miệng nói: “Tạ tam thiếu gia, cớ sao cậu lại ở nơi này?”
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thế Doãn cúi gằm mặt đáp: “Ta sẽ rời đi ngay đây.”
Hai tháng qua, y luôn làm những việc trái ý Tạ Thế An, khiến huynh ta cắt đứt mọi khoản chi tiêu. Chẳng được tổ mẫu ngó ngàng, y quả thực chẳng khác nào một tên khất cái.
Y biết chỉ cần hạ mình nhận lỗi với Tạ Thế An, huynh ta sẽ không đối xử tệ bạc với y như thế nữa, song y không cách nào làm được.
Thân mẫu của y bị Tạ Thế An hại chết, làm sao y có thể cùng chung sống hòa thuận với huynh ta?
Y chỉ mong một ngày kia, có thể đích thân ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Thế An.
Y còn quá nhỏ, chỉ mới năm tuổi mà thôi, y cần có thêm thời gian để trưởng thành.
Thế nhưng, y đã sắp lâm vào cảnh c.h.ế.t đói mất rồi.
Tạ Thế Doãn quay người, toan rời khỏi con ngõ nhỏ.
“Khoan đã, tiểu thiếu gia.”
Một thanh âm mềm mại vang vọng từ phía sau lưng. Dù không lớn, y vẫn nghe rõ mồn một. Y lập tức dừng bước, quay người lại, liền trông thấy một nữ hài từ sau lưng Thính Tuyết bước ra.
Tiểu cô nương ấy chính là Sở Trường Sinh.
Nàng nhận lấy rổ điểm tâm từ tay Từ Thích, rồi cất bước tiến về phía Tạ Thế Doãn.
Thính Tuyết lập tức bước tới, vội vàng nắm lấy cổ tay tiểu cô nương.
Dù Tạ Thế Doãn không mang vẻ hung hãn, song Thính Tuyết hiểu rõ người Tạ gia ai nấy đều ích kỷ, âm u từ tận xương tủy. Nàng tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Sở Trường Sinh tiến tới trước mặt Tạ Thế Doãn, đưa chiếc rổ trong tay cho y: “Cho y đây, ăn đi.”
Tạ Thế Doãn không thể tin được: “Cho ta?”
Tiểu cô nương ra sức gật đầu: “Ăn vào đi, sẽ chẳng còn đói nữa đâu.”
Tạ Thế Doãn chợt nhớ đến chuyện đã từ rất lâu về trước. Khi ấy, cũng là tiểu cô nương này ghé vào lòng mẫu thân y, đưa cho y một khối điểm tâm.
Y vươn đôi bàn tay dơ bẩn nhận lấy chiếc rổ, khẽ lên tiếng: “Đa tạ.”
“Trường Sinh…”
Thanh âm của Vân Sơ chợt vọng đến.
Thân thể Tạ Thế Doãn run lên bần bật. Y nắm chặt chiếc rổ, quay người bỏ chạy thục mạng.
Khi Vân Sơ tới nơi, chỉ thấy bóng dáng Tạ Thế Doãn đã khuất dạng nơi khúc quanh.
“Nương, y thật đáng thương.” Sở Trường Sinh khẽ hụt hẫng nói.
Sở Hoằng Du lạnh nhạt cất lời: “Tạ gia chẳng có ai ra gì cả! Mẫu thân đã gả cho phụ vương, cớ sao y còn dám tới dây dưa?”
Vân Sơ bế tiểu nữ nhi lên, ôn tồn nói: “Mỗi người sống trên đời đều có con đường riêng phải đi. Con thương hại bọn họ cũng chẳng giúp ích được gì cho họ cả.”
Cứ cách hai ba ngày là Cam Lai sẽ tới bẩm báo tin tức của Tạ gia một lần.
Hiện giờ, Tạ Thế An là phụ tá của phủ Cung Hi Vương, có thể kiếm được chút bạc, lại có tiếng nói trong Tạ gia. Hắn ta đã nói cắt đứt sinh hoạt phí của Tạ Thế Doãn, nên ngay cả Nguyên thị cũng chẳng dám can thiệp.
Đến cả thân tổ mẫu như Nguyên thị còn có thể làm ngơ trước Tạ Thế Doãn, thì nàng, một người ngoài không hề có quan hệ huyết thống, lại có thể làm được gì đây?
Khi nàng nói ra những lời này, Từ Thích không khỏi quay sang nhìn nàng một cái.
Nhờ gặp được Vương phi ở cô nhi viện mà y mới có được mẫu thân, có một mái ấm như hiện tại.
Vương phi vốn dĩ là một người lương thiện, cớ sao giờ đây lại nói ra những lời lạnh lùng đến thế?
Cũng chẳng biết Tạ Thế Doãn này đã làm gì mà lại khiến Vương phi không hề động lòng trắc ẩn.
Từ lúc rời khỏi nhà Giang di nương, lòng Sở Trường Sinh vẫn còn vương chút u uất.
Vân Sơ ôm chặt nhi nữ, khẽ nói: “Hoàng bà bà đã sắp xếp cho con mấy tiểu cung nữ, mai này nương cùng con vào cung chọn lựa, con thấy thế nào?”
Con cháu hoàng thất từ thuở bé thơ thường có những bằng hữu đồng trang lứa cùng chơi đùa, cùng trưởng thành. Sau này, họ sẽ trở thành tâm phúc trung thành nhất của chủ tử.
Sở Trường Sinh khẽ lắc đầu: “Con chỉ thích Nhàn tỷ tỷ thôi ạ.”
“Nhàn tỷ nhi là bằng hữu tri kỷ của con, còn những người này là để chọn về hầu hạ con.” Vân Sơ nựng gương mặt nhỏ nhắn của nhi nữ: “Chẳng lẽ con muốn Nhàn tỷ nhi giúp con rửa mặt thay xiêm y sao?”