Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 363



Sở Lan cứ co rụt cổ mãi cho đến khi Thái tử phi lấy cớ rời khỏi yến tiệc, nó mới dám ngẩng đầu lên.

Nó đăm đăm nhìn Sở Hoằng Du: “Kẻ cáo trạng!”

Sở Hoằng Du ung dung thong thả ăn một miếng thịt, chậm rãi nuốt trôi rồi mới cất lời: “Sau này đừng để ta nghe thấy những lời đó nữa, mỗi khi ta nghe được, ta sẽ bẩm báo ngay lập tức. Ta vốn thích tố cáo điều chướng tai gai mắt, thì đã sao chăng?”

Sở Lan chỉ hận không thể úp mâm thức ăn lên đầu đứa bé nhưng nó không dám, lỡ đâu tiểu tử ấy lại đi bẩm báo, hoàng tổ phụ chắc chắn sẽ cho rằng mẫu phi của nó không biết dạy con...

Sở Hoằng Du đắc ý tiến lại bên cạnh Vân Sơ: “Nương, con có tài giỏi không?”

Vân Sơ sờ đầu đứa trẻ.

Mượn lực trả lực cũng xem như là một kế sách hay.

Nàng dịu dàng nói: “Giữa các con với nhau thì có thể dùng cách này, nếu bị người lớn sỉ nhục thì phải nói cho ta và phụ vương các con biết.”

Sở Hoằng Du gật đầu đáp lời: “Đương nhiên rồi.”

Yến hội cũng đã sắp tàn.

Trong suốt cung yến, Vân Sơ để ý Hoàng thượng và Quốc công phu nhân đã biến mất chừng một khắc, còn sắc mặt của Hoàng hậu thì càng lúc càng tệ.

Yến hội mùng tám tháng chạp khi sắp tàn, Hoàng thượng đứng lên cùng mọi người nâng chén. Đúng lúc ấy, bỗng nghe một tiếng leng keng giòn giã, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện trước mặt mọi người, rơi ra từ người Thế tử Quốc công.

Mũi kiếm mềm mại, chuôi kiếm lại được đúc bằng sắt thép, rơi xuống đất phát ra âm thanh khá lớn.

Thế tử Quốc công đã chừng ba mươi tuổi, tay vẫn còn giữ chén rượu. Khi nhìn thấy thanh kiếm kia rơi ra từ trên người mình thì lập tức ngây dại.

“Lớn mật!” Uy Mãnh tướng quân rút bội kiếm chỉ thẳng vào Thế tử Quốc công: “Dám che giấu binh khí mang vào cung, tội đáng là gì!”

Đại thần tiến cung đều phải tháo giáp bỏ binh khí, không được mang bất kỳ loại vũ khí nào vào cung. Kẻ có thể mang vũ khí chỉ có tướng quân hộ vệ từ Tam phẩm trở lên và Ngự Lâm Quân, Thế tử Quốc công hiển nhiên không nằm trong số những người được phép mang binh khí.

“Vi thần, oan uổng!” Thế tử Quốc công quỳ sụp xuống: “Thần trung với Hoàng thượng, trung với triều đình, tuyệt đối không thể ám sát mưu phản. Xin Hoàng thượng điều tra rõ ràng, minh oan cho vi thần!”

“Kiếm này rơi xuống từ trên người ngươi, còn tra xét chi nữa!” Thái tử lạnh lùng mở miệng: “Phụ hoàng, theo nhi thần nhận thấy thế tử Quốc công ngồi ở vị trí này hơn hai mươi năm mà phụ hoàng chưa chính thức phong tước nên hắn ghi hận trong lòng, muốn lợi dụng yến hội để trả thù, tội ấy đáng muôn chết!”

“Không thể nào!” Quốc công phu nhân Lê Tĩnh Xu đứng lên nói: “Hoàng Thượng, Kỳ nhi không thể làm việc tày đình ấy, nhất định là có người cố ý hãm hại!”

Hình bộ Thượng thư bước ra nói: “Muốn tra xét việc này cũng không khó.”

Quốc công phu nhân gật đầu: “Nhất định phải điều tra cho tường tận!”

Nàng vừa nói xong thì lại thấy thế tử Quốc công toàn thân run bần bật, nàng không thể tin hỏi: “Kiếm này là của ngươi?”

Thế tử Quốc công chậm rãi gật đầu.

Kiếm này quả thật là của hắn, nhưng hắn chẳng hề giấu trên thân, hắn cũng không rõ tại sao lại xảy ra cớ sự này...

Nàng quay đầu nhìn Hoàng hậu, thấy khóe miệng Hoàng hậu hé ra nụ cười âm hiểm.

Hoàng hậu đối diện với ánh mắt của Quốc công phu nhân, nụ cười càng thêm thăm thẳm.

Mấy năm qua, Lê Tĩnh Xu cậy vào ân sủng của Hoàng Thượng, đã đắc tội không ít người, nay xảy ra cớ sự này, không ít thế gia đại tộc sẽ thừa cơ giẫm đạp, từ đây, phủ Quốc công chẳng còn tồn tại ở kinh thành.

Cũng không uổng công Hoàng hậu hao phí vạn lượng bạc mua chuộc gia nhân phủ Quốc công...

Cung yến mùng tám tháng chạp kết thúc trong vội vàng.

Thế tử phủ Quốc công bị giam vào đại lao, Đại Lý Tự nghiêm hình thẩm vấn.

Mấy năm nay phủ Quốc công chẳng có công tích gì đáng kể, lại có rất nhiều gia tộc hiềm khích với Lê phu nhân nên liên tục dâng sớ hạch tội.

Án này nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hoàng đế bị tứ bề gây áp lực, cuối cùng phải phế bỏ tước vị của phủ Quốc công.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhị Lang...” Lê Tĩnh Xu nhìn Hoàng Thượng, nức nở nói: “Đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại, Nhị Lang chẳng thể tra xét thêm sao?”

Hai người bọn họ đang ở Kim Anh Điện.

Nơi này là một góc khuất của đại điện, không có bóng cung nhân nào lui tới, từ khi Thái Hậu qua đời thì hai người bọn họ thường hội ngộ tại nơi đây.

Nhưng phủ Quốc công không còn tồn tại, danh hào Quốc công phu nhân cũng mất, Lê Tĩnh Xu muốn vào cung là việc khó hơn lên trời.

“Án này Đại Lý Tự đã định, chẳng cần tra xét thêm.” Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Trẫm sẽ cho nàng một phong hào Nhị phẩm phu nhân, có thể tùy ý vào cung, nàng muốn phong hào nào?”

Lê Tĩnh Xu nhướng mắt.

Tuy nàng đã ngoài năm mươi nhưng chưa từng sinh dưỡng con cái, mấy năm nay chẳng phải bận tâm việc gì, chỉ mải hưởng lạc, không cam chịu chút uất ức nào nên nhờ vậy mà giữ được nhan sắc tuyệt mỹ.

Từng cái nhíu mày, nụ cười phơn phớt của nàng vẫn phảng phất nét thiếu nữ đôi mươi.

“Ta không cần phong hào Nhị phẩm phu nhân gì đó, ta... chỉ muốn cùng Nhị Lang mãi mãi bên nhau.”

Lê Tĩnh Xu dựa vào n.g.ự.c Hoàng đế, giọng nói tràn đầy nhu tình.

Hoàng đế duỗi tay ôm nàng: “Hay là thế này, trẫm lấy cớ Đoan thái phi cần người bầu bạn sớm tối để cho nàng vào cung ở.”

Lê Tĩnh Xu khó chịu c.ắ.n môi.

Nàng chỉ có thể mãi mãi dùng thân phận này để ở bên cạnh Nhị Lang sao?

Nhiều năm như vậy, nàng đã chịu đủ đắng cay rồi.

“Nhị Lang, ta còn nhớ rõ ràng năm đó chàng đã thề trước mặt Tiên hoàng nhất định sẽ cưới ta làm chính thất...” Lê Tĩnh Xu nhẹ giọng nói: “Dưới áp lực của Tiên hoàng, ta và chàng đành phải chia ly... bây giờ Tiên hoàng và Thái Hậu đều không còn nữa, chẳng còn ai có thể cưỡng ép chàng nữa, Nhị Lang, vì sao không...”

Hoàng đế mím môi.

Khi ấy, Hoàng đế còn trẻ, khí thế hừng hực, một lòng muốn cưới được nữ nhân trong mộng. Ngài đã cố chấp thỉnh cầu tiên hoàng hơn nửa năm trời, cuối cùng đành thỏa hiệp.

Sau khi đăng cơ ngôi vị cửu ngũ chí tôn, ngài bày mưu khiến Quốc công bất đắc kỳ tử, nhờ vậy mới có thể có được người mà năm xưa ngài không có được.

Dân gian đồn đãi ngài háo sắc, ngài cũng chẳng phủ nhận điều ấy. Song, dù có háo sắc đến đâu, ngài vẫn biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Nếu ngài nạp góa phụ của Nhất phẩm Quốc công làm phi, Ngự Sử Đài nhất định sẽ dâng sớ can gián điên cuồng, e rằng còn có lão thần lấy cái c.h.ế.t can ngăn...

Ngài tự biết bản thân có lỗi với Lê Tĩnh Xu, bởi vậy luôn âm thầm và ra mặt che chở cho nàng.

Dẫu phủ Quốc công không còn, ngài cũng sẽ không để nàng phải chịu cảnh khốn khó.

“Có trẫm ở đây, không ai dám tổn thương nàng.”

Nghe lời ấy, Lê Tĩnh Xu thất vọng cúi mắt.

Giữa nàng và thanh danh, Nhị Lang đã lựa chọn thanh danh.

Nàng chợt nhận ra hai mươi năm qua, tất cả chỉ là một trò hề...

Phủ Quốc công tuy bị tước phong hào, nhưng Hoàng đế vì niệm tình công lao hiển hách của tổ tiên họ mà vẫn giữ lại phủ, cho phép con cháu đời sau được phép cư trú.

Chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán xôn xao trong những buổi trà dư tửu hậu nơi kinh thành.

Cũng trong thời gian này, Thính Tuyết xuất giá.

Nàng là đại nha đầu được Vân Sơ tín nhiệm nhất, bởi vậy Vân Sơ cũng ban cho Thính Tuyết đủ thể diện, cho phép nàng xuất giá từ cửa bên của vương phủ. Cỗ kiệu hoa lộng lẫy theo một đường thẳng tắp tiến về cửa Trình gia.

Vì đang m.a.n.g t.h.a.i nên Vân Sơ không đến uống rượu mừng.

Vào trung tuần tháng Chạp, không khí năm mới càng lúc càng rõ rệt. Công chúa Khánh Hoa đưa đích trưởng tử Mạnh Thâm hồi kinh, chuẩn bị tham gia yến hội trừ tịch.

Gà Mái Leo Núi