Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 374



“Tổng cộng có ba mươi học tử mà chỉ có vỏn vẹn năm bài công khóa ra hồn.” Thiên tử lạnh lùng cười một tiếng.

Sở Hoằng Du ngồi ở hàng đầu, cái m.ô.n.g nhỏ nhấp nhổm. Thằng bé rút một bài trong số đó, tự mình dâng lên Thánh thượng, nói: “Hoàng tổ phụ nhìn xem, bài này có thể lọt vào mắt Người không ạ?”

Thiên tử nhìn lướt qua. Nét chữ tạm được song còn thiếu lực độ, văn chương chẳng có vấn đề lớn lao gì, nhưng lại thiếu đi chiều sâu. Nếu đây là bài của một hài tử sáu tuổi thì vẫn có thể chấp nhận được.

Vì lẽ đó, Người lại đặt bài ấy sang bên tay trái.

Sở Hoằng Du cười hì hì ngồi xuống, đồng thời hướng về phía Vân Sơ, tỏ vẻ “con rất lợi hại phải không.”

Lúc này, Thiên tử mới nhìn xem năm bài công khóa kia là của ai, tên tác giả đều được viết phía sau mỗi bài.

Người lật trang đầu tiên ra, là tên Mạnh Thâm.

Hoàng đế khẽ gật đầu, trẫm đã sớm hay tin đích trưởng tử nhà Khánh Vương học vấn hơn người, năm nay mới chỉ vừa nhập Quốc Tử Giám.

Bài thứ hai của nhi tử Bá Viễn hầu cũng không kém cạnh, quan điểm tuy táo bạo song vẫn là một mầm non đáng quý.

Đến bài cuối cùng... Hoàng đế tức thì ngây ngẩn, lại là của Lục hoàng tử ư? Một áng văn biền ngẫu xuất sắc đến vậy há chẳng phải do Lục hoàng tử chấp bút sao?

“Lục hoàng tử, đây là công khóa do ngươi viết ư?”

Nghe vậy, Lục hoàng tử tức thì ngẩng đầu, dừng một chút rồi nói: “Khải bẩm phụ hoàng... mấy đêm nay nhi thần thức trắng đêm biên soạn áng văn này, vì liên tục thiếu ngủ nên mới ngủ gật trong học đường, nhi thần xin phụ hoàng thứ tội.”

Cơn thịnh nộ của Hoàng đế tức thì tiêu tán.

Từ trước đến nay, Lục hoàng tử vẫn luôn là kẻ nghịch ngợm, không ngờ sau một lần trọng thương lại thay đổi nhiều đến vậy. Văn chương xuất sắc đến nhường này lại xuất phát từ tay hắn, đủ chứng minh hắn có thiên phú về việc học vấn.

“Ngươi quả thực không tồi.”

Hoàng đế ngợi khen một câu.

Lục hoàng tử tức thì nở nụ cười tươi rói, đây là lần đầu tiên hắn được phụ hoàng ngợi khen, quả thực là một cảm giác mới lạ.

“Lục hoàng tử, ngươi hãy lên đây đọc lại bài văn này một lượt, rồi giải thích cặn kẽ vì sao ngươi lại đưa ra quan điểm như vậy.”

Nụ cười trên gương mặt Lục hoàng tử tức thì cứng lại.

Song trước mắt bao người, hắn không thể chối từ, đành nén lòng tuân lệnh, chỉ có thể nặng nề tiến lên phía trước, cầm lấy bài công khóa bắt đầu đọc.

Đọc một hồi hắn lại không đọc nổi nữa, bởi vì có mấy chữ hắn không biết: “Dân đau... ứ...”

Sở Hoằng Du đang ngồi ở hàng đầu liền kiễng chân: “Dân đau lòng lữ, chữ này chính là chữ ‘lữ’ đó, vì sao Lục hoàng thúc lại không nhận ra? Đây rõ ràng là bài văn người chấp bút mà.”

“Quả đúng là chữ ‘lữ’.” Lục hoàng tử vội vàng nói: “Ta nhất thời không nhận ra.”

Hắn tiếp tục đọc, sau đó lại bị mắc kẹt.

“Rầm!”

Hoàng đế nặng nề vỗ mạnh xuống án thư.

Gương mặt ngài trầm như nước, trông tựa như bị mây đen bao phủ.

Lục hoàng tử sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, đôi chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất: “Khải bẩm phụ hoàng, nhi thần đã sai rồi...”

Giờ đây ngay cả đọc hắn cũng không thể đọc trôi chảy, đợi lát nữa phụ hoàng hỏi hắn áng văn chương này có ý nghĩa gì thì e rằng hắn cũng không đáp được, chi bằng thành thật nhận lỗi, may ra còn có thể được thứ tha.

“Ngươi thật to gan! Dám tìm người viết thay!”

Hoàng đế nhấc chân đá Lục hoàng tử.

Ngay sau đó, ngài lại quay sang Vương tiên sinh đang đứng một bên: “Tiên sinh há chẳng hay biết việc này sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương tiên sinh ôn tồn cất lời: “Vi thần có hay, song thiết nghĩ không cần vạch trần.”

Hoàng đế nheo mắt: “Vì sao?”

“Mạnh Thâm một lần biên soạn hai phần công khóa mà dùng nét chữ khác nhau, góc độ tiếp cận khác biệt, loại hình văn học cũng chẳng tương đồng. Điều này sẽ giúp hắn càng phát huy được sự nhanh nhạy và tài sáng tạo, khiến hắn có thể vận dụng những kiến thức đã học để phân tích tình huống dưới nhiều góc độ.” Vương tiên sinh chậm rãi cất lời: “Vi thần cho rằng đây là một việc tốt, cũng có thể rèn luyện cho Mạnh Thâm tính nhẫn nại bền bỉ, vi thần nghĩ đây là bản tính cốt yếu của một người.”

Sắc mặt Hoàng đế chợt biến đổi.

Ngài cầm hai bài công khóa ra so sánh, nét chữ hoàn toàn bất đồng, quan điểm cũng chẳng tương tự, một bên là văn biền ngẫu, một bên lại là sách luận.

Há chẳng phải hai áng văn xuất sắc đến vậy lại xuất phát từ cùng một người ư?

“Là, là... là Mạnh Thâm tương trợ...” Lục hoàng tử gian nan giải thích: “Nhi thần không hiểu nên đã thỉnh giáo hắn, hắn chỉ điểm nhi thần biên soạn...”

Nguyên phi, mẫu phi của Lục hoàng tử, vội vã đứng ra: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy. Thâm ca nhi hiền lành, thông minh hiểu lẽ, lại sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thâm ca nhi chỉ muốn giúp Lục cữu cữu hoàn thành văn chương, chỉ dẫn vài lần thôi, sau này Lão Lục hẳn sẽ tự mình chấp bút.”

“Vậy sao?” Thấy sự việc sắp bị bỏ qua dễ dàng, Vân Sơ lẳng lặng cất lời: “Chẳng trách Thâm ca nhi lại mang khắp mình vết thương, khiến người ta không khỏi hoài nghi Thành Vương đã dùng vũ lực ép buộc Thâm ca nhi phải tuân theo. Xin phụ hoàng minh xét rõ ràng.”

“Thâm ca nhi tội nghiệp của thiếp!” Ân phi thút thít bước tới ôm lấy Mạnh Thâm: “Chẳng phải ban nãy thiếp còn hỏi Thâm ca nhi vết bầm tím trên khóe môi từ đâu mà có? Thâm ca nhi lại bảo do tự mình té ngã. Trời xanh còn thấu, nào ai lại ngã đến nông nỗi này? Hẳn là bị Thành Vương đ.á.n.h đập ra nông nỗi ấy...”

Mạnh Thâm định cất lời phân trần đôi câu, nhưng tiếng khóc nức nở của Ân phi đã lấn át tất thảy.

Hoàng đế giờ đây đã không còn kiềm chế nổi cơn thịnh nộ. Nếu không phải Vương tiên sinh nói việc viết thay này cũng có chỗ lợi, người hận không thể tống cổ kẻ vô dụng như Lão Lục ra khỏi cửa cung.

“Trẫm cho ngươi đọc sách là mong ngươi minh mẫn hiểu đạo lý, ngươi lại ỷ vào thân phận mà chèn ép người khác.” Hoàng đế gằn từng tiếng một: “Nếu đã không thiết đọc sách viết chữ, vậy sau này cũng chẳng cần học hành gì nữa. Hãy nhường lại vị trí cho những người có chí cầu tiến. Kể từ ngày mai, Lão Lục ngươi không cần đặt chân đến nơi này nữa!”

Lục hoàng tử bỗng chốc sững sờ.

Tuy y không thích đọc sách, nhưng há có thể không đọc? Cứ thế chẳng khác nào trở thành kẻ phế bỏ?

Gà Mái Leo Núi

“Phụ hoàng, nhi thần sai rồi!” Y vội vàng gào khóc nhận lỗi: “Cầu phụ hoàng cho nhi thần thêm một cơ hội, nhi thần nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, không phụ lòng kỳ vọng của phụ hoàng...”

“Trẫm chẳng còn chờ mong gì ở ngươi nữa!” Hoàng đế lại nhấc chân, giáng cho y một cú đá.

Nếu cứ để thứ nhi tử phế nhân này ở lại kinh thành, e rằng sau này y chỉ trở thành quân cờ trong tay các hoàng tử khác để tranh đoạt quyền vị.

“Ba ngày nữa ngươi hãy rời kinh đô về đất phong đi! Ở lại kinh thành thật khiến trẫm gai mắt!”

Hoàng đế phất tay áo, quay lưng bỏ đi.

Lục hoàng tử quỳ sụp xuống, cố gắng bò theo nhưng đã bị Cao công công ngăn lại: “Nghĩa Vương điện hạ còn nhỏ hơn Thành Vương điện hạ vài tuổi, mà người ta đã về đất phong rồi. Được sung quân cũng đâu phải chuyện gì xấu. Thành Vương điện hạ hãy mau chuẩn bị đi.”

Lục hoàng tử gào khóc t.h.ả.m thiết.

Nguyên phi cũng ôm đầu, gào lên nức nở.

“Thâm ca nhi, con xem đó.” Ân phi lắc đầu thở dài: “Nếu không phải chuyện hôm nay vỡ lở, con còn định giấu giếm đến bao giờ?”

Mạnh Thâm ngước nhìn Sở Dực và Vân Sơ, khẽ nói: “Đa tạ Cữu cữu, Cữu mẫu.”

Lời vừa dứt, Vương tiên sinh đã tiến đến, vuốt chòm râu bạc, chậm rãi cất lời: “Tuy Thành Vương đã bị đày đi, nhưng trò cũng không được phép lơi lỏng. Nếu còn thừa sức, mỗi ngày vẫn phải nộp hai phần công khóa như cũ.”

Mạnh Thâm chắp tay thi lễ: “Vâng, tiên sinh.”

Cũng là hoàn thành hai bài văn, song bị người khác h.i.ế.p bức mà hoàn thành và tự nguyện hoàn thành là hai việc hoàn toàn khác biệt.

Ít nhất, bản thân nó sẽ không còn cảm thấy áp lực.

Lục hoàng tử Thành Vương rất nhanh đã bị phái tới đất phong, số lượng hoàng tử ở lại kinh thành ngày càng thưa thớt.

Tứ hoàng tử bỏ mạng, Ngũ hoàng tử bị trục xuất, Lục hoàng tử, Bát hoàng tử rời kinh...

Cung Hi Vương trấn giữ Hộ Bộ, khống chế nhân lực cùng tài vật trong khắp thiên hạ, thế lực của y đã áp chế cả Đông Cung, các đại thần trong triều cũng đã ngầm thay đổi hướng gió...