Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 383



Nhưng...

Tạ Thế An siết chặt nắm tay.

Chuyện này sao lại thuận lợi đến mức khó tin như vậy.

Vân Sơ ngồi đợi trong chính sảnh, Tạ Thế An nhanh chóng được gia đinh dẫn tới.

Trên mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng: “Cung Hi Vương bị giam lỏng, ta còn tưởng ngươi sẽ bị vạ lây. Cũng may mắn thay, ngươi không sao là tốt rồi.”

“Ta không sao...” Thần sắc của Tạ Thế An có chút phức tạp: “Ta và mẫu thân đứng ở hai chiến tuyến đối nghịch, không ngờ mẫu thân lại vẫn bằng lòng gặp ta...”

Ngày hôm qua, Tạ Thế Duy đến yết kiến nhưng đã bị từ chối ngay ngoài cửa phủ.

Hắn ta cho rằng hôm nay bản thân cũng bị khước từ, thậm chí đã nghĩ xong một cái cớ rồi. Lại không ngờ Vân Sơ vẫn cho y vào.

Y từ trong tay áo lấy ra một bức tượng hình nhân, đôi tay cung kính dâng lên rồi quỳ mọp xuống đất, cất lời: “Hôm nay ta tới vương phủ, tất có mục đích riêng của y…”

Vừa nãy ngồi bên hồ đó, y vẫn chưa quẳng bức tượng hình nhân này xuống.

Y trong lòng suy ngẫm liệu Cung Hi Vương có thể ngồi lên ngôi vị chí tôn kia thật sao?

Nếu y cứ làm như vậy thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào đường cùng.

Rõ ràng y còn có lựa chọn vẹn toàn hơn.

“Ngươi…” Vân Sơ cầm lấy bức tượng hình nhân kia, liếc nhìn y rồi cất lời: “Sao ngươi không làm theo lời Cung Hi Vương?”

“Bởi vì chúng ta từng là mẫu tử nghĩa tình, bởi vì ta vẫn luôn nghĩ phải hiếu kính mẫu thân, cho dù lập trường khác nhau thì ta cũng không thể nào làm ra chuyện thương tổn mẫu thân.” Tạ Thế An nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ, khảng khái đáp.

Nếu không phải Vân Sơ thấu tỏ bản tính con người y thì hẳn nàng đã bị y đ.á.n.h lừa.

Nàng ngưng lại giây lát, rồi cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn hiếu thuận đích mẫu khi xưa của ngươi hay là vì Cung Hi Vương bại trận nên ngươi muốn về dưới trướng chủ nhân mới sao?”

Sắc mặt Tạ Thế An cương nghị, cúi thấp đầu: “Tất cả đều có.”

“Bình Tây Vương không thể nào tiếp nhận sự quy phục của kẻ cơ hội như ngươi.” Vân Sơ đặt bức tượng hình nhân trở lại tay y: “Trừ phi ngươi thể hiện đủ thành ý chân chính.”

Tạ Thế An siết chặt nắm đấm: “Ta đã hiểu ý của Vương phi.”

Y chắp tay hành lễ, đoạn xoay người rời khỏi.

Thu Đồng đứng bên cạnh mở miệng nói: “Sao Vương phi không một đao g.i.ế.c hắn ta cho xong, nhìn y nhảy nhót qua lại, thật khiến người ta phiền muộn đến mức muốn tiễn vong.”

Vân Sơ khẽ cười một tiếng: “Thanh đao này đã đủ sắc bén, đủ để đưa Cung Hi Vương xuống cửu tuyền.”

Đời trước, toàn bộ Vân gia giữ lập trường trung lập, chẳng chịu theo phe Cung Hi Vương nên đã bị kẻ gian hãm hại, toàn gia bị tru di.

Kiếp trước đã gieo nghiệt, kiếp này ắt phải gánh chịu.

Tạ Thế An giấu bức tượng hình nhân vào n.g.ự.c áo, mấy chiếc châm cắm trên đó xuyên thấu xiêm y khiến lồng n.g.ự.c y đau nhói.

Y lại trở về phủ Cung Hi Vương, ngước nhìn tòa vương phủ uy nghi trước mắt.

Y cũng muốn trung thành với Cung Hi Vương, nhưng Cung Hi Vương nhúng chàm vào vụ án gian lận khoa cử, đang bị giam lỏng. Một người đã đắc tội toàn bộ kẻ sĩ khắp thiên hạ thì e rằng khó lòng ngồi lên ngôi vị chí tôn ấy.

Y cũng muốn quy thuận Bình Tây Vương nhưng phụ thân y lại từng là phu quân của Vương phi (Vân Sơ), với tầng quan hệ phức tạp này, Bình Tây Vương sẽ vĩnh viễn không trọng dụng y.

Y biết làm sao đây?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Y còn có thể đi về đâu?

Chẳng lẽ chỉ còn cách về Ký Châu sao?

Đoạn, Tạ Thế An giơ tay, lấy bức tượng hình nhân từ trong n.g.ự.c áo ra, quẳng xuống hồ nước trong phủ Cung Hi Vương.

Y đến thư phòng của Cung Hi Vương, cúi đầu bẩm báo: “Khải bẩm Vương gia, Tạ mỗ đã giấu vật kia vào phủ Bình Tây Vương, kính xin Vương gia chỉ thị bước tiếp theo nên hành sự ra sao?”

“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!” Cung Hi Vương cười lớn ha hả: “Bên cạnh Thái Tử có Ngô thứ phi, trong phủ của tam hoàng tử có tượng hình nhân trấn yểm, hai kẻ đó đã không còn đáng ngại nữa! Ta việc gì phải vội vàng! Dù đang bị giam lỏng, ta cứ an phận thủ thường một thời gian, chờ Hoàng thượng nguôi giận rồi ta lại ung dung trả thù…”

Gió thu se lạnh.

Vân Sơ đưa hai tiểu nhi tiến cung thỉnh an Ân phi, lẽ ra phải tới Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng hậu trước tiên, nhưng nay Hoàng hậu đã bị giam vào lãnh cung.

Các cung tỳ, thái giám cùng ma ma trong cung đều thấp thỏm bất an.

Vào Trường Thu Cung thì không khí mới phần nào đỡ căng thẳng hơn.

“Hoàng hậu quả thật đáng thương!” Ân phi lòng còn kinh hãi: “Lê Tĩnh Xu kia đã ngoài ngũ tuần mà còn dám câu kết cùng Hoàng thượng làm chuyện thất đức, thật chẳng biết liêm sỉ là gì! Sao một kiếm của Hoàng hậu không đ.â.m c.h.ế.t tiện nhân đó đi, tiện nhân ấy lại có thể đường hoàng vào Dưỡng Tâm điện của Hoàng thượng, thật khiến người ta uất hận không thôi! Ai… Hoàng hậu thông tuệ như vậy mà còn chịu thua tiện nhân kia, e là cung đình này sắp sửa đổi thay rồi…”

Vân Sơ thản nhiên cất lời: “Hoàng thượng có ý che chở cho nàng ta, mẫu phi nên gắng sức tránh mặt Cẩm phu nhân đi thì hơn.”

“Phàm nam nhân trên đời này, nào có ai là kẻ tốt đẹp gì…” Ân phi nói được một nửa thì ma ma bên cạnh ho khan nhắc nhở.

Lúc này Ân phi mới nuốt vào mấy lời bất mãn với Hoàng đế, chuyển sang đề tài khác: “Chỉ đáng thương cho phận nữ tử chúng ta, dẫu là công chúa khuê các hay bậc huân quý cũng khó lòng đoạt được tấm chân tình của phu quân.”

Gà Mái Leo Núi

Ánh mắt Vân Sơ chợt lóe lên: “Lời này của mẫu phi ý là…”

“Đều là người một nhà, ta cũng không gạt con làm gì.” Ân phi thở dài một hơi: “Năm trước, chẳng phải tỳ nữ Đinh Đông trong phủ con đã được Khánh Hoa mang đi sao? Nàng ta vốn không phải kẻ đoan chính, mới về phủ Bình Lãnh chừng hai tháng đã tìm cách bò lên giường phò mã, nhanh chóng hoài thai, rồi được nâng lên làm thị thiếp… Phò mã cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, ngày thường nạp thiếp thì thôi đi, bây giờ còn dám nhúng chàm cả người bên cạnh Khánh Hoa, hoàn toàn không xem vị công chúa như Khánh Hoa ra gì… Ai!”

Trên mặt Vân Sơ hiện lên vẻ đã thấu tỏ mọi chuyện.

Năm trước Khánh Hoa một hai phải nhúng tay vào hậu viện của nàng, muốn cho Đinh Đông trở thành thị thiếp của Vương phủ, vì thế nàng thuận nước đẩy thuyền để Đinh Đông theo nàng ta về phủ Bình Lãnh.

Đinh Đông làm ra chuyện như vậy cũng nằm trong dự liệu của nàng.

Nàng nhàn nhạt mở miệng: “Việc nam nhân nạp thiếp vốn là lẽ thường tình. Thuở trước, nhị tỷ đã khuyên con nên chấp nhận, vậy thì nay chính nàng cũng nên giữ một tâm thái bình thản mà thôi.”

Ân phi nhất thời nghẹn lời, trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ ngượng nghịu.

Thuở trước, bà ấy cũng từng muốn an bài bốn thị thiếp vào hậu viện của nhi tức, cũng đã khuyên nhi tức nên tiếp nhận.

Thế nhưng khi chuyện này xảy đến với nữ nhi của mình, bà ấy quả thực không thể nào chấp nhận nổi.

“Sơ nhi…” Ân phi mở miệng: “Chỉ cần con và Dực nhi sống tốt là được, đợi Giác ca nhi lớn thêm chút nữa, hãy đưa nó vào cung bầu bạn cùng ta…”

Hai người trò chuyện về hài tử một hồi rồi Vân Sơ mới đứng dậy cáo từ.

Nàng đưa hai đứa nhỏ đi tới cung điện của Vân phi. Kể từ khi Lão bát đã dời kinh đô về đất phong, Vân phi ngày càng cô quạnh, rất ít tham gia yến tiệc trong cung. Hễ có cơ hội, Vân Sơ lại đến tìm cô cô để tâm sự.

Vòng qua một bức tường dài hun hút, còn chưa đến nơi ở của Vân phi thì Vân Sơ đã nhìn thấy phía trước có hai người đang đi tới, chính là Thái tử cùng Thái tử phi.

“Tam đệ muội.” Thái tử phi mở miệng: “Đi thỉnh an Vân phi sao?”

Vân Sơ cười gật đầu, hàn huyên vài câu rồi muốn rời đi.

“Tam đệ muội, xin nán lại chốc lát.” Thái tử trầm giọng nói: “Ta có một chuyện muốn thỉnh Tam đệ muội tương trợ.”

Vân Sơ vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười: “Điện hạ có lời chi, cứ việc thẳng thắn bày tỏ.”

“Hiện giờ, mẫu hậu đang bị giam cầm tại lãnh cung, hậu cung đại loạn, họa ấy sớm muộn gì cũng lan tới cả Ân phi cùng Vân phi. Tam đệ muội nên sớm liệu tính.” Thái tử chậm rãi mở miệng: “Ta muốn nhờ Tam đệ muội nói Vân gia ra mặt tạo áp lực cho phụ hoàng, để phụ hoàng giao trả phượng ấn về tay mẫu hậu. Nếu Tam đệ muội giúp được chuyện này, thì dù mai sau Vân gia có bất kỳ biến cố nào, ta cũng sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.”