Hơn mười gia đinh Vân gia cẩn thận đào đất, chỉ chốc lát sau đã thấy tấm hài cốt nhỏ bé của hài tử, nhỏ như lòng bàn tay.
Nước mắt Vân Sơ như đê vỡ òa, làm sao cũng chẳng thể kìm nén được.
Đầu gối nàng rụng rời, quỳ sụp xuống nền đất lạnh.
“Sơ nhi, muội là mẫu thân của hài tử, quỳ với chúng sẽ khiến chúng thiệt thọ khi đầu thai kiếp khác.” Vân Trạch đỡ nàng dậy: “Thính Sương, mau đỡ lấy tiểu thư của các ngươi.”
Trong tâm khảm hắn, Sơ nhi vĩnh viễn là tiểu thư trân bảo của Vân gia.
Muội muội vốn nên được hạnh phúc cả đời, tại sao phải chịu nỗi đau biệt ly sinh tử như vậy...
Tim Vân Trạch đau tựa d.a.o cứa.
Vân Sơ khóc đến mức nghẹn ngào tưởng chừng tắt thở.
Nàng níu lấy tay Thính Sương, chậm rãi bước về phía trước, đi tới hố chôn nhỏ kia.
Nàng khụy gối ngồi xuống, tự tay ân cần nâng niu hài cốt nhỏ nhỏ kia, tự tay đặt chúng vào trong tiểu quan tài...
Tay nàng không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, hai chân vẫn nhũn ra như vậy...
Gà Mái Leo Núi
Sau khi tự tay chôn cất hài tử cạnh phần mộ tổ tiên của Vân gia, Vân Sơ mất đi ý thức, thân thể nàng cũng rã rời, chẳng còn biết trời đất là gì nữa.
Sau khi Vân Sơ về Tạ gia thì lâm bệnh.
Bệnh tình ập đến như núi đổ, toàn thân nàng đau nhức khắp nơi, dù trong mộng cũng chẳng thể an giấc.
Những kẻ đến thỉnh an buổi sớm đã chờ ở Thiên sảnh. Thính Sương bước ra, khẽ cất giọng: “Phu nhân lâm bệnh, trong khoảng thời gian này không cần đến thỉnh an.”
Mọi người đều biết giờ đây phu nhân đã bệnh thân, cũng đã mời mấy vị đại phu, trong viện tràn ngập mùi thuốc.
Giang di nương lo lắng nói: “Sanh Cư đang lúc rối ren, chi bằng để ta ở lại chăm sóc phu nhân.”
Thính Sương lắc đầu: “Phu nhân ở đây có bọn nô tỳ hầu hạ, không dám làm phiền Giang di nương, xin mời các vị hồi phủ.”
Tạ Phinh đứng lên nói: “Mẫu thân lâm bệnh, ta vốn không nên lấy việc nhỏ mọn quấy nhiễu mẫu thân, nhưng ta cũng không biết liệu tính sao đây, Thính Sương tỷ tỷ có thể ban cho ta đôi lời chỉ điểm chăng?”
“Đại tiểu thư muốn hỏi chuyện tiệc sinh thần của lão thái thái sao.” Thính Sương đáp: “Phu nhân đã chỉ điểm rồi, nếu đại tiểu thư còn đắn đo thì cứ đi hỏi thái thái cùng lão thái thái.”
Tạ Phinh mím môi.
Nàng ta không rõ vì sao mẫu thân lại đột nhiên nhớ tới hai hài nhi yểu mệnh đã khuất bốn năm rồi kia?
Vì hai hài nhi này mà đánh phụ thân một bạt tai chưa thôi, giờ đây còn cáo bệnh phó mặc mọi chuyện trong phủ, thật lòng muốn đoạn tuyệt với phụ thân sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng lẽ mẫu thân không sợ bị đoạt mất quyền chủ mẫu đương gia ư?
Rời khỏi Sanh Cư, Tạ Phinh cầm sổ sách và danh mục tới An Thọ Đường.
Lão thái thái và thái thái đang trò chuyện.
“Tuy rằng hai hài nhi kia yểu mệnh thì cũng là huyết mạch của Tạ gia, sao có thể chôn cạnh mộ tổ của Vân gia?” Lão thái thái nghiến răng nghiến lợi: “Vân Sơ đã không còn là nữ nhi Vân gia, mà là tông phụ của Tạ gia, sao nàng ta có thể để Tạ gia gánh chịu ô nhục lớn đến thế?”
Nguyên thị thở dài: “Nếu truy cứu việc này, Tạ gia quả thực có sai sót.”
Vốn dĩ nên đưa di hài hài nhi về cố trạch Tạ gia ở Ký Châu, an táng nơi mộ tổ Tạ gia, nhưng...
Nói tới nói lui vẫn là do Cảnh Ngọc không coi trọng hai hài nhi yểu mệnh này, Vân gia làm lớn chuyện như vậy cũng là lẽ thường tình.
“Cảnh Ngọc vốn đã định được thăng chức Thượng ngũ phẩm, nào ngờ vì chuyện này lại trở thành đối tượng bị cả triều đình khiển trách.” Lão thái thái tức giận không hề nhẹ: “Nếu không phải Vân Sơ đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn an táng hài nhi lần nữa thì sao Tạ gia phải chịu đựng những chuyện này? Nàng ta cáo bệnh phó mặc mọi chuyện, sống an nhàn tự tại xiết bao, chỉ khổ Cảnh Ngọc trên triều phải chịu cảnh khó xử...”
Nguyên thị cũng không biết nên nói gì.
Lúc này, Tạ Phinh nhấc gót bước vào, thỉnh an hai vị trưởng bối rồi nói: “Sinh thần của lão thái thái gần đến rồi, con còn có hai việc chưa quyết được, vốn là muốn tìm mẫu thân quyết định nhưng mẫu thân lâm bệnh chưa hồi phục, con đành làm phiền lão thái thái và tổ mẫu.”
Sắc diện của lão thái thái vô cùng khó coi.
Tạ phủ càng lúc càng lớn, việc vặt càng ngày càng nhiều, đến cả chuyện lớn như sinh thần mà Vân Sơ cũng phó mặc, giao phó toàn bộ cho một cô nương chưa xuất các như Phinh tỷ nhi ư!
Chẳng lẽ cho rằng Tạ phủ này không thể thiếu chủ mẫu đương gia ư? Cố ý trả thù Tạ gia vì bốn năm trước không an táng hài nhi thỏa đáng sao?
Lần trước bà ta không nên hao phí hai vạn lượng bạc để Vân Sơ tiếp tục quản gia, để Vân Sơ lũng đoạn toàn bộ Tạ gia đến nông nỗi này.
Lão thái thái cười lạnh, cất lời: “Phinh tỷ nhi, chưa rõ chuyện gì, cháu cứ nói ra, chúng ta cùng thảo luận.”
Tạ Phinh đáp: “Một là danh sách khách mời, một là bàn tiệc, con nghĩ thế này…”
Nàng ta cẩn thận bày tỏ suy nghĩ của mình.
Nàng ta vẫn muốn mời một ít đại quan quý nhân tới, việc họ có đến hay không là chuyện của họ, nhưng Tạ gia vẫn nên mời, nhỡ đâu người ta nguyện ý tới góp vui thì sao?
Lão thái thái lắc đầu: “Chuyện hôm qua khiến Tạ gia bị cả thành chê cười, nào có ai chịu tới cửa chúc thọ?”
Tạ Phinh không dám nói thêm, chỉ đành thảo luận vấn đề thứ hai: “Con muốn làm bàn tiệc phong phú một chút, nhưng mười mấy bàn tiệc cũng tiêu tốn khoảng hai ngàn lượng bạc, trong công khố không có nhiều bạc như vậy…”
Lão thái thái không chút suy nghĩ gật đầu, mỗi năm bà ta chỉ có một lần sinh nhật, tất nhiên phải làm long trọng một chút.
Tiệc mừng thọ của ba năm trước đây đều vô cùng hoành tráng, nghĩ đến là biết có dính tới của hồi môn của Vân Sơ.
Năm nay Vân Sơ cáo ốm mặc kệ những việc này, nếu tiệc mừng thọ bị phá hỏng thì người đầu tiên chê cười Tạ gia chắc chắn là người của Vân gia.
Bà ta quay đầu nhìn Chu ma ma: “Lấy ba ngàn lượng bạc đưa cho Phinh tỷ nhi.”