Nghĩ vậy, Hoàng đế nâng tay, cất tiếng tuyên: "Tuyên, Bình Tây Vương tài năng xuất chúng, thuận theo ý trời, kính cáo thiên địa, xã tắc, tông miếu, sắc lập Bình Tây Vương Sở Dực làm Hoàng Thái tử... Khâm thử!"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Chúng thần quỳ xuống khấu kiến tân Thái tử vừa được sắc phong.
Gà Mái Leo Núi
Sau khi những nghi thức ấy kết thúc, Hoàng đế phất tay bãi triều.
Trong triều, bá quan đều vây quanh, cười nói hân hoan chúc mừng.
"Thái tử điện hạ, cung hỷ cung hỷ!"
"Bình Tây Vương làm Thái tử là phúc phận của Đại Tấn ta!"
"Khi nào Thái tử điện hạ thiết yến, hạ thần nhất định sẽ tới cửa chúc mừng!"
Sở Dực chắp tay khách sáo hàn huyên cùng mọi người.
Ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, nhìn thấy Trang Thân Vương Sở Thụy đang đứng ngoài vòng vây.
Sở Thụy khiêm nhường nở nụ cười lễ độ: "Chúc mừng chúc mừng."
Sở Dực cũng cười đáp lại.
Hắn đã tra xét, lúc Thái tử đến đất phong, đã mang theo hết tất thảy tiền tài và thế lực, căn bản không thể nào âm thầm gây chuyện được nữa.
Nhị hoàng huynh Sở Mặc vẫn còn bị giam trong đại lao, hắn vẫn cho người dò xét, quả thật đã phát điên, thậm chí còn điên nặng hơn cả người nữ nhân kia.
Mấy hoàng đệ còn lại, bất kể là ai, cũng chẳng thể nào hạ độc phụ hoàng.
Vậy thì, chỉ còn lại một mình Sở Thụy.
Lúc trước Thái hậu mưu phản, Sở Thụy thoạt nhìn tựa một kẻ vô tội, hóa ra trong lòng hắn ta còn ôm ấp dã tâm lớn hơn thế.
“Lễ bộ cần đo đạc, chuẩn bị quan phục Thái tử. Ta xin phép cáo từ trước, thứ lỗi không thể tiếp chuyện cùng chư vị.” Sở Dực chắp tay hành lễ, đoạn đi theo Lễ bộ Thị lang đến sở chế y phục.
Sở Thụy cụp mắt, hàng mi dài che khuất muôn vàn tâm sự.
Hoàn tất việc đo đạc tại Lễ bộ, Sở Dực liền tìm đến cung điện của Vân phi.
“Cô cô.”
Hắn khẽ cúi đầu hành lễ.
“Thái tử điện hạ khách khí rồi.” Vân phi không dám nhận lễ, vội nói: “Mời Điện hạ ngồi. Người đâu, dâng trà lên!”
Trước kia đều là Sở Dực và Vân Sơ cùng đến thỉnh an, hôm nay chỉ có một người tới đây, Vân phi biết tất có chuyện trọng yếu, liền cho hạ nhân lui xuống cả.
“Hiện giờ cô cô chấp chưởng phượng ấn, dẫu không phải Hoàng Hậu, nhưng quyền uy trong tay cũng chẳng kém gì Hoàng Hậu.” Sở Dực chậm rãi nói: “Dù phụ hoàng có lập hậu hay chăng, cũng mong cô cô đừng bận lòng, hãy tận dụng quyền lực trong tay mình.”
Vân phi ngồi ngay ngắn: “Ý của Thái tử điện hạ là gì?”
“Cung nhân của Dưỡng Tâm Điện, cô cô hãy nghĩ cách an bài một số thân tín vào đó đi.” Sở Dực thấp giọng nói: “Hiện giờ phụ hoàng đang lâm bệnh, người hầu hạ bên mình cũng là người ngoại thích. Nếu bị kẻ có tâm lợi dụng, e rằng...”
Nói đến đây, Vân phi không khỏi thở dài: “Hậu cung nhiều phi tần như vậy nhưng Hoàng Thượng lại để một nữ tử ngoại thích hầu bệnh, quả thật là không ổn chút nào. Ta và chư phi tử khác đã đến Dưỡng Tâm Điện thử qua, nhưng Hoàng Thượng căn bản không chịu gặp chúng ta... Điện hạ nói chí phải, không thể giao Dưỡng Tâm Điện cho một người ngoại thích, dẫu người ấy có là thân quyến của Hoàng Thượng chăng nữa. Điện hạ cứ yên tâm, ta sẽ lập tức sắp xếp người tâm phúc vào Dưỡng Tâm Điện.”
Sắp xếp tai mắt bên cạnh Hoàng Thượng, nếu bị phát hiện sẽ khó tránh khỏi cái chết.
Nhưng nếu không an bài thì e rằng sẽ nảy sinh biến cố.
Vân phi biết tầm quan trọng của chuyện này, chờ Sở Dực rời đi, nàng đã bắt đầu hành động.
Sở Dực lại tìm đến Trường Thu Cung gặp Ân phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dực nhi, là thật ư?” Ân phi vui mừng quá đỗi: “Hôm nay thượng triều, Hoàng Thượng đã lập con làm Thái tử, chẳng phải vậy sao?”
Tuy mọi chuyện đã thành sự thật nhưng nàng vẫn chưa thể tin được, cứ ngỡ mình đang lạc vào cõi mộng.
Sở Dực gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Ân phi kích động không kiềm chế được: “Con là Thái tử, ta đây... chẳng phải ta sẽ được phong hậu ư? Đáng tiếc trong cung có một Lê tiểu thư, có vị ấy ở đó, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không dễ dàng lập hậu. Dực nhi, con hãy nghĩ cách để phụ hoàng con sắc phong ta làm Hoàng Hậu, như vậy con chính là đích tử do chính thất sinh ra!”
Sở Dực khẽ xoa mi tâm: “Con tới đây là để bẩm với mẫu phi một lời, đừng gây sự ở hậu cung, đặc biệt là chớ tranh đoạt hậu vị.”
Ân phi như bị dội gáo nước lạnh vào mặt: “Vì lẽ gì?”
“Việc thêm dầu vào lửa, hay tô vẽ thêu thùa quá mức, đều chẳng phải chuyện hay.” Sở Dực hờ hững đáp: “Mẫu phi nếu có nhàn rỗi, hãy thường xuyên đến Dưỡng Tâm Điện hầu hạ phụ hoàng dưỡng bệnh, chớ nhọc lòng về những chuyện khác.”
Ân phi sai người đến Ngự Thiện Phòng lấy d.ư.ợ.c thiện mang đến Dưỡng Tâm Điện, vừa lúc chạm mặt Vân phi ngay ngoài cửa.
Nàng gả cho Hoàng Thượng trước Vân phi, hoàng tử của nàng cũng ưu tú hơn hoàng tử của Vân phi. Nàng không sao lý giải nổi vì sao Hoàng Thượng không cho nàng chấp chưởng phượng ấn.
“Ân phi tỷ tỷ.” Vân phi cười nói: “Thật hiếm hoi mới được gặp mặt, chúng ta cùng tiến vào đi.”
Nàng tới Dưỡng Tâm Điện là đã quan sát xem cung tỳ nào có thể tự ý ra vào Dưỡng Tâm Điện thì liền sẽ an bài người của mình vào thế chỗ.
Hai người vừa đến cửa đại điện, Cao công công liền khom người tâu: “Hoàng Thượng đang dùng thuốc, hai vị nương nương xin nán lại đôi chút.”
“Bổn cung vừa hay có thể hầu hạ Hoàng Thượng dùng thuốc.”
Ân phi không đợi Cao công công kịp ngăn lời đã gạt sang một bên, nhanh chóng bước vào trong, Vân phi cũng theo sau.
Một vị là sinh mẫu tân Thái tử, một vị là phi tử nắm giữ phượng ấn, hai vị này đều là bậc tôn quý không thể đắc tội, Cao công công dĩ nhiên không dám ngăn cản.
Ân phi bước vào trong, còn chưa đặt chân đến nội thất thì đã nghe thấy tiếng Trang Thân Vương phi đang thủ thỉ: “...Hoàng thúc long thể an khang, thiết nghĩ không cần phải vội vàng lập Thái tử sớm như vậy... Thuở trước Tử Nguyệt từng đọc một cố sự trong sách, kể rằng ở một quốc gia nọ có vị Thái tử đã ngồi ở vị trí đó hơn bốn mươi năm, nhưng Hoàng Thượng lại sống quá thọ, Thái tử không cách nào đăng vị, bởi vậy...”
“Ngươi đang nói càn gì đó!” Ân phi vén rèm bước vào: “Thì ra người nói càn lại chính là Trang Thân Vương phi. Hoàng Thượng, Trang Thân Vương phi lại dám nói những lời này ngay khi Hoàng Thượng vừa lập Thái tử, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ nàng ta có âm mưu gì đó. Cúi xin Hoàng Thượng chớ để nàng ta mê hoặc!”
Tô Tử Nguyệt sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Cố sự này là do phu quân nàng ta kể, dặn nàng ta kể lại cho Hoàng Thượng nghe. Nàng ta không rõ vì sao phu quân lại muốn nàng ta nói những lời này, nhưng phu quân đã lên tiếng ắt có dụng ý sâu xa.
Nàng ta không ngờ rằng ngoài Hoàng Thượng ra, lại còn có người khác nghe được những lời ấy.
“Tử Nguyệt nói cũng không sai.” Hoàng đế chậm rãi cất lời: “Nàng chỉ là đứng trên lập trường của trẫm, lo lắng cho trẫm thôi.”
Ân phi trợn trừng hai mắt.
Rõ ràng là nữ tử họ Tô này đang can thiệp vào việc Hoàng Thượng lập Thái tử, cho dù là Hoàng Hậu thì cũng không đủ tư cách nói những lời này trước mặt hoàng đế.
Chẳng lẽ chỉ vì Trang Thân Vương phi họ Tô, là người thân bên ngoại của mẫu phi Hoàng Thượng mà Bệ hạ lại khoan dung đến vậy sao?
“Tử Nguyệt sinh ra trong gia đình thương nhân, không hiểu phép tắc triều chính, là Tử Nguyệt đã quá phận.” Tô Tử Nguyệt ngước mắt nhìn về phía hoàng đế: “Xin Hoàng thúc trách phạt.”
Hoàng đế đối diện với ánh mắt của nàng ta, bỗng nhiên có chút kinh động, không nhịn được mà thốt lên: “Việc lập Thái tử này quả là có chút vội vàng...”
Hoàng Thượng còn chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng “choảng”, chén t.h.u.ố.c rơi xuống đất vỡ tan tành.
Vân phi lạnh giọng lên tiếng: “Ngay cả chén t.h.u.ố.c cũng chẳng thể bưng nổi, còn cần ngươi làm chi? Người đâu, mau kéo ra ngoài, phạt mười trượng, đày đến Hoán Y Cục!”
Cung nữ kia vô cùng sợ hãi, quỵ xuống đất, hai đầu gối mềm nhũn: “Cầu xin Vân phi nương nương tha mạng, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám nữa, cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra...”
Ân phi có chút bực dọc vì Hoàng Thượng bao che cho Tô Tử Nguyệt, bèn trút giận lên thân cung nữ này: “La hét ầm ĩ thế này còn ra thể thống gì nữa? Người đâu, còn không mau kéo xuống!”
Hoàng đế phất tay: “Trẫm mệt mỏi, tất cả hãy lui ra đi.”
Vân phi, Ân phi, cùng với Tô Tử Nguyệt khẽ uốn gối cáo lui. Cao công công chậm rãi khép cửa đại điện.
“Trong Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Thượng đang thiếu nhân sự túc trực bưng trà rót nước, bổn cung khi về cung sẽ sai người tới bù vào vị trí còn khuyết.” Vân phi thản nhiên nói: “Hiện giờ long thể Bệ hạ bất an, nếu Dưỡng Tâm Điện có cần thêm nhân thủ thì Cao công công cứ tùy nghi phái người đến chỗ bổn cung bẩm báo.”
Cao công công cúi đầu: “Nô tài tuân lệnh.”