Lư đại nhân đứng dậy: “Muốn dời sự chú ý của Hoàng Thượng e là có phần khó khăn. Không biết nếu vị Lê đại tiểu thư kia gặp biến cố thì Hoàng Thượng có rời đi chăng?”
“Chỉ cần Sở Thụy ở đó, tâm tư phụ hoàng đều sẽ bị Sở Thụy dắt mũi.” Vân Sơ dừng một chút rồi mở miệng: “Chuyện này cứ giao cho huynh trưởng của ta đi, huynh ấy sẽ khiến Hoàng Thượng hôn mê.”
Bốn vị quan viên Chiêm Sự Phủ mật đàm suốt hai canh giờ, bàn bạc tường tận mọi đường đi nước bước.
Gà Mái Leo Núi
Trở lại Đông Cung cũng là lúc dùng bữa trưa.
Vân Sơ chưa kịp dùng bữa đã nhận được thư của Sở Dực.
Thư này hắn viết từ ba ngày trước, khi ấy hắn vẫn chưa tường tận biến cố trong triều.
Vân Sơ tỉ mỉ thuật lại mọi biến cố đêm qua trong thư, thay vì khiến nam nhân kia suy tư vẩn vơ, chi bằng nói rõ ràng ngọn ngành cho hắn hay.
Sau khi gửi thư đi, nàng phải ngủ một giấc thật an ổn.
Tinh thần phấn chấn mới có thể mưu tính đại sự.
Nàng đang chuẩn bị sai người xuất cung thỉnh huynh trưởng Vân Trạch nhập cung thì Thính Sương vội vàng tới báo: “Thái Tử Phi, Nhiếp Chính Vương đã tới.”
Đôi mắt Vân Sơ chợt lóe hàn quang, lập tức đứng lên.
Bước ra tiền viện, nàng nhìn thấy Sở Thụy đang đứng dưới tán cây trước tiền viện Đông Cung, đang ngắm hoa thưởng cảnh, bàn tay còn nâng niu một cánh hoa rụng.
Hắn ta một thân xiêm y trắng, bộ dạng yếu ớt mong manh, nào còn thấy bóng dáng Nhiếp Chính Vương vừa được sắc phong.
Nghe động tĩnh, Sở Thụy quay đầu lại, cười nhẹ nói: “Thái Tử Phi.”
“Nhiếp Chính Vương...” Vân Sơ khẽ nở nụ cười ẩn ý: “Dám một mình tới Đông Cung, xem ra bên cạnh Nhiếp Chính Vương có không ít ám vệ. Kẻ ma ốm không nơi nương tựa của hai năm về trước, nay lại trở thành Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính. Thái Hậu dưới cửu tuyền có hay, ắt hẳn sẽ vui mừng khôn xiết.”
Sở Thụy bước đến gần Vân Sơ: “Năm xưa ta thỉnh Thái Hậu ban chỉ Hoàng Thượng, cầu thân với nàng, lời ấy nào phải nói suông. Giờ đây, nàng có thể suy xét lại rồi đấy.”
Nghe vậy, Vân Sơ trực tiếp bật cười: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
“Nhân sinh đắc ý cần tận hoan, muốn làm gì thì cứ làm, bằng không chưa kịp thỏa chí mà đã quy tiên ắt sẽ hối tiếc khôn nguôi.” Sở Thụy vươn tay gạt sợi tóc mai của Vân Sơ: “Nửa đời trước của ta quá đỗi cơ cực, nửa đời sau này chỉ muốn sống theo ý mình, có gì là sai sao?”
Đúng lúc này!
Vân Sơ rút đoản kiếm giấu trong tay áo, đ.â.m thẳng vào bụng Sở Thụy, song mũi kiếm lại bị cản.
Sở Thụy lại mặc giáp mềm bên trong!
“Thái Tử Phi chỉ có chút thủ đoạn hèn mọn này thôi sao?” Sở Thụy nắm lấy cổ tay nàng, rút đoản kiếm ra: “Triệu tập phụ tá Đông Cung mật đàm lâu đến thế mà không nghĩ ra được kế sách vẹn toàn nào sao, còn phải để Thái Tử Phi tự tay ra sát ta ư?”
Vân Sơ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: “Ta biết ngươi muốn khôi phục giang sơn vốn thuộc về phụ thân ngươi, nhưng vật không thuộc về ngươi vĩnh viễn không thể là của ngươi. Ngươi tốt hơn hết nên thừa lúc mọi chuyện còn chưa quá muộn mà dẹp bỏ vọng tưởng.”
“Cho dù giang sơn này không thuộc về ta, thì cũng không thuộc về Sở Dực.” Trên dung nhan Sở Thụy vẫn nở nụ cười: “Bây giờ ta hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu, một mệnh lệnh của ta có thể khiến Vân gia vạn kiếp khó ngóc đầu. Vân Sơ, gả cho ta, ta sẽ ban cho nàng tột bậc tôn vinh, khiến nàng thành nữ tử cao quý nhất thế gian.”
“Khinh!”
Một quý nữ khuê các như Vân Sơ lại phải làm ra hành động xưa nay chưa từng có, nàng quả thực không sao kiềm được nữa.
Trong ánh mắt nàng tràn ngập sự chán ghét: “Ngươi từng nói ta giống trưởng tỷ của ngươi, cưới một nữ nhân có dung mạo tương tự trưởng tỷ của mình, quả khiến người ta ghê tởm.”
“Ngươi!”
Sở Thụy bóp cổ Vân Sơ.
Ánh mắt hắn chợt tối sầm: “Đúng là vì ngươi giống trưởng tỷ của ta nên ta mới dung túng nàng đến thế. Nếu không, ta đã sớm tấu lên Hoàng Thượng, giáng nàng khỏi ngôi vị Thái tử phi!”
“Chẳng lẽ ta còn phải cảm tạ Nhiếp Chính Vương sao!”
Vân Sơ khẽ né, thoát khỏi bàn tay hắn.
Trong lòng nàng thầm kinh hãi, không ngờ sức lực Sở Thụy lại lớn đến vậy.
Người ngoài vẫn thường đồn đãi hắn là kẻ ốm yếu, rất có thể hắn đã khổ công tập võ từ thuở nhỏ, cùng mưu tính những chuyện này từ rất lâu.
Mấy ngày nay, triều chính quả thực không lấy gì làm yên ổn.
Chức Thống soái Ngự Lâm Quân đã bị Nhiếp Chính Vương thay bằng người của Lâm gia, vốn là mẫu tộc của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái phó đương triều từng dâng lời can gián Hoàng Thượng phế bỏ Nhiếp Chính Vương, lại bị Hoàng Đế biếm chức, đuổi về cố hương dưỡng lão. Vị trí ấy cũng bị Nhiếp Chính Vương an bài tâm phúc của mình.
Ngay cả vị Thái phó Nhất phẩm còn bị bãi quan, lại có một vị đại thần đập đầu vào trụ điện tuẫn tiết, song vẫn không khiến Hoàng Thượng thay đổi ý định. Bởi vậy, trong triều đình chẳng còn ai dám dâng lời can gián.
Chư vị Lễ bộ đã dâng tấu, nguyện nhân dịp Trung Thu năm nay mà lập đàn tế thiên.
Thông thường, chỉ khi gặp năm thiên tai mất mùa, mới cần mở đàn tế. Giờ đây, Lễ bộ lấy cớ long thể Hoàng Đế bất an, xin được lập đàn tế trời để cầu cho thánh thể an khang.
Trong triều, ba thế lực đã ngấm ngầm hình thành.
Thứ nhất, những kẻ vừa được Nhiếp Chính Vương đề bạt, căn cơ trong triều vẫn còn nông cạn.
Thứ hai, đa số triều thần không rõ nội tình triều chính, đã ngả về phe trung lập.
Thứ ba, chính là phe phái Đông Cung do Vân Sơ đứng đầu, lén lút mượn sức phe trung lập để thúc đẩy việc lập đàn tế trời.
Những triều thần không rõ sự tình kia cũng nhận thấy dạo gần đây, long thể Hoàng Thượng càng ngày càng suy yếu. Mỗi lần lâm triều, các đại thần cận kề đều có thể thấy rõ hốc mắt ngài hãm sâu, dung nhan gầy hóp đến mức không còn ra hình dạng, cánh tay lộ ra khỏi tay áo khô quắt tựa củi khô.
Quả đúng là nên tế trời.
Vì lẽ đó, dưới sự thúc đẩy của Đông Cung, đa số bá quan đều tán thành, việc tế lễ vào đêm Trung Thu đã được ấn định.
Hoàng Đế lại không giao phượng ấn cho bất kỳ phi tần nào chưởng quản, bởi vậy việc này sẽ do Lễ bộ cùng Nội Vụ Phủ đồng lòng thực hiện.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Trung Thu.
Trời vừa chạng vạng mà vầng trăng đã lấp ló, tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa nền trời, ngụ ý về sự đoàn viên.
Hoàng cung đã thắp lên vô số đèn lồng đỏ, khắp Thái Hòa Điện chật kín người. Văn võ bá quan đứng thành từng hàng ngay ngắn, Ngự Lâm Quân dàn trận san sát, còn đứng ở nơi cao nhất, chính là Hoàng Đế.
Gió đêm khẽ thổi, tà long bào phất phơ, càng khắc họa rõ nét dáng vẻ gầy gò của Hoàng Đế. Ân Phi không khỏi đau lòng, Hoàng Thượng chỉ mới lục tuần mà ngài ấy trông cứ như một lão nhân bát tuần...
Tiếng nhạc cất lên, vang vọng khắp đại điện. Đây là nghi thức tế cáo trời cao, đại điển sắp sửa bắt đầu.
Ngọn lửa trên đại đàn rực cháy hừng hực.
Hai cung nhân đỡ Hoàng Thượng tiến về phía trước. Người ném lá bùa viết đầy kinh văn vào chậu lửa.
Hướng đại nhân và Nhiếp đại nhân đứng bên dưới liếc nhìn nhau.
Nhiếp đại nhân ném một vật xuống đất rồi khom người nhặt lên.
Những người phía sau thấy vậy, lập tức truyền tín hiệu ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một Ngự Lâm Quân đã đến báo: “Khải bẩm Nhiếp Chính Vương, trong cung xuất hiện nhân sĩ không rõ thân phận, xin Người chỉ thị!”
Sở Thụy khẽ nhíu mày: “Ngươi dẫn một toán người đi xem xét, chớ để ảnh hưởng đến nghi thức tế trời!”
“Tuân lệnh!”
Ngự Lâm Quân dẫn theo một phân đội rời đi.
Sở Thụy liếc mắt sang trái nhìn Vân Sơ.
Hắn rõ ràng biết nghi thức tế thiên lần này là do Vân Sơ dốc toàn lực thúc đẩy hoàn thành, ắt hẳn nàng muốn lợi dụng nghi thức này để làm chuyện gì đó.
Đáng tiếc...
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhạt.
Nụ cười của hắn như một con rắn độc bò lên cổ chân Vân Sơ, khiến nàng sởn tóc gáy.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, ném suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Nàng quay đầu nhìn về phía Vân Trạch đứng cách đó không xa.
Vân Trạch sắp xếp người Vân gia đứng ở hàng đầu, rất gần Hoàng Thượng.
Khi lá bùa kia bay xuống đất, hắn khom lưng nhặt lên, cúi đầu đi tới cạnh tế đàn.
Lúc chỉ cách Hoàng Thượng khoảng nửa cánh tay, hắn đang muốn động thủ thì đột nhiên...