“Khí sắc phu nhân quả là tốt, xem ra đã khôi phục lại rồi.” Giang di nương cười nói, “Thế mới có thể tham gia thọ yến của Lão thái thái chứ.”
“Nhắc đến thọ yến, ta cũng có chuyện muốn hỏi Phinh tỷ nhi.” Vân Sơ cất lời, “Mọi thứ cần thiết cho ngày mai đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa? Nếu còn điều gì lưỡng lự thì bây giờ có thể bàn bạc thêm một chút.”
Tạ Phinh khẽ đáp: “Lão thái thái đích thân lo liệu thọ yến, mọi thứ đã đâu vào đấy cả rồi, mẫu thân chẳng cần bận tâm vì những tiểu tiết này.”
Lão thái thái từng phán rằng đợi thọ yến kết thúc thì sẽ giao quyền chưởng quản gia sự của mẫu thân cho nàng ta. Trước khi nàng ta cập kê xuất giá, Tạ phủ đều sẽ do nàng ta quán xuyến. Một nữ tử chưa xuất giá đã có thể lo liệu việc nhà chu toàn, ắt sẽ là lợi thế lớn khi đàm luận hôn sự...
Vân Sơ không hỏi thêm về thọ yến nữa, chỉ quan tâm hỏi han tình hình của chư vị di nương và các tiểu hài tử dạo gần đây.
Thân thể Đào di nương càng lúc càng nặng nề, đã cận kề kỳ sinh nở.
Giang di nương cho Nhàn tỷ nhi bắt đầu học hỏi thư từ, hẵng còn bập bẹ.
Vũ di nương cũng không chịu thua kém, cho Doãn ca nhi đến học đường trong phủ để phu tử dạy dỗ.
Tạ Thế Duy sau khi chịu gia pháp cũng phần nào ngoan ngoãn hơn, lúc thỉnh an chỉ ngồi im lặng, không dám than vãn nửa lời.
Một đám người chỉ nói dăm ba câu chuyện phiếm rồi cáo lui.
Vừa bước ra khỏi Sanh Cư viện, Tạ Thế Doãn đã kéo vạt áo Thính Vũ nói: “Di nương, mẫu thân chẳng còn yêu thương con nữa, có phải là vì người đã có tiểu hài tử khác rồi không?”
Thính Vũ lắc đầu, phu nhân chẳng riêng gì lãnh đạm với Doãn ca nhi, mà ngay cả với đại thiếu gia lẫn nhị thiếu gia cũng vậy, thậm chí đến cả đại nhân cũng chịu một cái tát...
Nói thật, dù ta hầu hạ phu nhân từ thuở bé, biết rõ thói quen của người tựa chỉ tay, nhưng giờ đây cũng không thể nào đoán được ý tứ của phu nhân.
“Di nương, con thấy có tiểu hài tử khác trong viện mẫu thân.” Tạ Thế Doãn khẽ nói nhỏ: “Hôm qua con đến sân viện bên cạnh mẫu thân chơi đùa, nghe thấy có tiếng tiểu hài tử trò chuyện trong viện, là giọng của một nam hài tử. Con đợi một hồi lâu thì thấy có một nam hài tử bước ra từ thiên thính, cũng trạc tuổi con đó… Nhất định là do tiểu hài tử này mà mẫu thân mới chẳng còn yêu thương con nữa!”
Vừa nghe đã biết đây không phải lời bịa đặt dối trá, Thính Vũ giật mình kinh ngạc: “Con thật sự thấy sao?”
Tạ Thế Doãn ra sức gật đầu.
Thính Vũ bỗng chốc siết chặt nắm tay.
Đứa bé ấy, rất có thể là huyết mạch của chi thứ Vân gia. Chẳng lẽ phu nhân vì không có con mà định nhận một hài tử từ Vân gia? Nếu phu nhân thật sự nuôi dưỡng một hài tử có quan hệ huyết thống bên cạnh, e rằng Doãn ca nhi của nàng ta vĩnh viễn không thể lọt vào mắt xanh của phu nhân.
Chuyện này, lão thái thái có hay không? Thái thái có rõ không? Đại nhân có hay chăng? Ngày mai là tiệc mừng thọ của lão thái thái, lẽ nào phu nhân muốn giới thiệu đứa bé này tại bữa tiệc?
Trong lòng Thính Vũ trăm mối tơ vò, nhưng lại chẳng dám hành động gì. Nàng ta quả thực không tường tận ý định của phu nhân…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ vừa bước vào thiên thính, đứa bé kia đã vội giấu vật trong tay đi: “Mẫu thân, người chớ nhìn, lát nữa con sẽ dành cho người một niềm bất ngờ.”
“Được thôi, mẫu thân sẽ chờ.” Nàng an tọa bên cửa sổ, bắt đầu thu xếp công vụ.
Nàng cũng phải chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt cho tiểu gia hỏa đó. Đây là ngày cuối cùng, chỉ nghĩ đến việc ngày mai tiểu gia hỏa phải rời khỏi Tạ gia, lòng nàng lại dấy lên đôi phần không nỡ.
Sau bữa tối.
Sở Hoằng Du kéo Vân Sơ vào phòng, trân trọng đặt một khối gỗ khắc vào lòng Vân Sơ như hiến dâng vật quý: “Mẫu thân, người có ưng ý không?”
Đây là một khối gỗ to cỡ bàn tay, miễn cưỡng có thể nhận ra hình dáng một nữ tử vận xiêm y, cũng có thể đoán rằng đó chính là Vân Sơ.
Nàng khẽ mỉm cười, chăm chú ngắm tượng gỗ: “Du ca nhi, cảm tạ con, mẫu thân vô cùng yêu thích. Mẫu thân cũng có lễ vật dành cho con.”
Nàng lấy một chiếc hầu bao đưa qua.
Sở Hoằng Du không nén nổi lòng, lập tức mở hầu bao ra, thấy một con búp bê bằng vải bố. Búp bê chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng biểu cảm lại sinh động như thật, sống động đến mức khiến người ta vừa nhìn là biết đó chính là Sở Hoằng Du.
“Ôi chao, mẫu thân thật tài tình, con vô cùng yêu thích con búp bê này!” Tiểu gia hỏa hưng phấn reo lên: “Giá như búp bê to hơn một chút, con đã có thể ôm vào lòng rồi.”
Vân Sơ bế thằng bé đặt lên đùi mình, ôn tồn nói: “Ta cố ý làm nhỏ như vậy là để con có thể giấu vào hầu bao, ngày ngày mang theo bên mình. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để ai biết con từng đến Tạ gia, cũng không thể để người khác biết con gọi ta là mẫu thân, nếu không ta sẽ gặp đại họa khôn lường.”
Sở Hoằng Du nghiêm túc gật đầu, suy nghĩ một hồi, rồi chần chừ nói: “Có thể cho muội muội con biết không?”
Thằng bé đã sớm nhắc tới muội muội nó không biết nói. Người không biết nói tất nhiên sẽ không làm lộ bí mật, Vân Sơ nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu gia hỏa hớn hở nhảy cẫng lên.
Vân Sơ nhận ra tình huynh muội của hai đứa chúng thật tốt, tiểu cô nương kia chắc hẳn cũng là một hài tử đáng yêu như thằng bé này.
Có lẽ vì sáng mai phải rời đi, tiểu gia hỏa bỗng chốc quấn quýt không rời. Hai tay hai chân ôm chặt lấy Vân Sơ, đầu tựa vào n.g.ự.c nàng, cố cách nào cũng chẳng chịu ngủ.
Vân Sơ kể chuyện xưa, hát vài câu hát, chật vật đến gần nửa đêm thì đứa bé này mới chìm vào giấc ngủ. Nương theo ánh sáng mờ nhạt nhìn hài tử ngủ say trong lòng, không biết vì sao mà nàng lại đột nhiên cúi đầu hôn lên trán hài tử một cái.
Một cái hôn lại khiến lồng n.g.ự.c vốn trống rỗng như được lấp đầy. Nàng ôm chặt hài tử, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Gà Mái Leo Núi