Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 61



Sau đó, Vân Sơ kỹ lưỡng sàng lọc một nhóm công tử tài tuấn tuổi tác tương xứng, nhằm tìm cho thứ muội Vân Nhiễm một vị phu quân môn đăng hộ đối.

Tổ phụ cùng phụ thân quanh năm chinh chiến sa trường, lập vô số chiến công hiển hách, cô cô ruột lại là sủng phi nơi thâm cung, khiến Vân gia trở thành vọng tộc bậc nhất nhì kinh thành. Để tránh sự kiêng kỵ của hoàng gia, nữ tử Vân gia chỉ đành phải hạ giá gả ra.

Tuy gả thấp, song chẳng thể tùy tiện gả đi, vẫn cần cân nhắc trăm bề.

Nàng nay là kẻ trọng sinh, tất thảy biến cố tương lai đều rõ mồn một trong tâm trí, há lại không thể chọn cho thứ muội một vị hôn phu như ý?

Kinh thành có vô vàn tài tuấn trẻ tuổi, Vân Sơ bận rộn trong mấy ngày, cuối cùng đã chọn ra được hai vị. Nàng bèn viết tên hai gia đình này vào một phong thư, rồi sai Thính Sương tìm gia đinh mang về Vân gia.

Lời của nàng nói ra, e rằng vẫn chưa đủ sức nặng, cần có mẫu thân đích thân đi thăm dò tình hình hai nhà, và cuối cùng, còn phải đợi thứ muội gật đầu ưng thuận.

Xong xuôi công việc bận rộn, nàng lại ra sân đứng tấn luyện võ.

Ngoài việc đứng tấn, Thu Đồng còn sắp xếp cho nàng học một số chiêu thức cơ bản, rồi sau này sẽ dần dần nâng cao độ khó. Vân Sơ cũng không cảm thấy mệt mỏi, trái lại càng học càng hăng hái. Có lẽ bởi nàng là nữ nhi nhà võ tướng, trong xương cốt trời sinh đã có huyết mạch võ tướng, tự khắc ưa chuộng những thứ này.

Sau khi luyện võ xong, tắm gội chỉnh tề, Thịnh Sương bước vào khải bẩm: “Thưa phu nhân, Đào di nương và Hạ di nương đang cầu kiến.”

Vân Sơ đương nhiên tường tận lý do hai vị di nương này tới Sanh Cư làm gì.

Kể từ khi Hạ thị được nạp làm thiếp thất, Đào di nương vẫn luôn cố ý gây sự. Hạ thị càng lẩn tránh, Đào di nương càng lấn tới không ngừng.

Trong mấy ngày qua, không biết Hạ thị đã bị chèn ép bao nhiêu phen. Thực sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nàng ta mới đành tìm đến Vân Sơ.

“Thiếp thân cầu xin phu nhân làm chủ.” Hạ thị cúi đầu, giọng đầy uất ức: “Đào di nương thật quá đáng, nàng ta đã dùng bạc mua chuộc nha hoàn, bà tử trong viện của thiếp thân...”

Đào di nương ung dung, không hề hoảng loạn mở miệng: “Bẩm phu nhân, người có điều không hay biết. Ai trong Tạ phủ cũng đều tường tận việc Hạ di nương từ hạ nhân biến thành chủ tử, thành ra ai nấy cũng bàn tán sau lưng nàng ta. Thiếp thân và Hạ di nương cùng phục vụ đại nhân, cũng coi như là tỷ muội thân tình, làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra? Bởi thế thiếp thân mới bỏ chút bạc để bịt miệng đám nha hoàn bà tử kia. Thiếp cũng chỉ là muốn tốt cho Hạ di nương, cớ sao nàng ta lại nỡ lòng đến trước mặt phu nhân tố cáo thiếp thân chứ.”

Hạ thị tức giận đến mức tim như bị bóp nghẹt.

Kể từ khi nàng ta vào Bích Hà Viên, cuộc sống bắt đầu chẳng còn yên ổn. Nào là cá c.h.ế.t được giấu vào chăn, nào là đèn hỏng, hoặc thức ăn xảy ra vấn đề... Nàng ta âm thầm chú ý mới phát giác ra rằng hai nha hoàn và hai bà tử hầu hạ nàng ta đều đã nhận bạc của Đào di nương, cố ý làm ra những việc này.

Nàng ta nhớ lời dặn của Tạ Cảnh Ngọc, không được tiếp tục gây sự nên vẫn luôn gắng sức chịu đựng.

Mãi đến sáng nay, nha hoàn hầu hạ nàng ta đã trộm mất một chiếc tráp. Bên trong tráp không có tiền bạc, mà là một túm tóc m.á.u và vài chiếc răng sữa của Phinh tỷ nhi, An ca nhi cùng Duy ca nhi. Những thứ này nàng ta vẫn luôn cất giữ bên người, nay lại bị nha hoàn kia trộm mất. Thực sự không còn đường nào khác, nàng đành tìm đến đây thỉnh phu nhân chủ trì công đạo.

“Phu nhân...” Hạ thị hít sâu một hơi, đoạn nói: “Những chuyện khác thiếp thân không đề cập, chỉ mong Đào di nương trả lại chiếc tráp kia.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa nghe lời ấy, Đào di nương đã gào khóc thảm thiết: “Phu nhân, thiếp thân toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Hạ di nương, vậy mà lại bị vu oan trộm tráp! Kể từ khi thiếp thân có thai, đại nhân đã ban tặng biết bao trang sức quý giá, ai thèm nhòm ngó chiếc tráp tầm thường của nàng ta chứ? Phu nhân, thiếp thân thật sự không hề trộm đồ, thỉnh phu nhân làm chủ cho thiếp thân!”

Vân Sơ nhẹ nhàng kéo tay Đào di nương, ôn tồn bảo: “Đừng khóc, hãy cẩn thận kẻo động thai khí.”

Đào di nương vẫn nức nở, song lại lén lút ra hiệu cho nha hoàn đứng bên cạnh.

Nha hoàn kia liền lập tức chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nha hoàn hầu hạ Hạ thị đã chạy vào bẩm báo: “Bẩm phu nhân, đã tìm thấy chiếc tráp của Hạ di nương ở dưới gầm giường. Hẳn là Hạ di nương tự mình giấu đi rồi lãng quên chăng.”

Đào di nương khóc càng thảm thiết: “Hay cho Hạ di nương, ngươi mưu hại hài tử trong bụng ta, ta lấy ơn báo oán mà ngươi còn không vừa lòng, dám bày ra vở tuồng này để vu oan cho ta, phu nhân, thiếp thân thật oan uổng quá đỗi...”

Vân Sơ nhếch môi.

Kỹ thuật diễn của Đào di nương quả thực quá vụng về, cũng chỉ có nàng nguyện ý phối hợp diễn trò thôi, đổi thành đương gia chủ mẫu khác thì Đào di nương đã sớm bị vạch trần rồi.

Nàng nhẹ nhàng vỗ tay Đào di nương, nhìn về phía Hạ thị, lạnh lùng nói: “Hạ di nương, lúc trước ngươi hãm hại hài tử trong bụng Đào di nương, cả Tạ gia đều không tính toán với ngươi, còn cho ngươi thành chủ tử mà ngươi lại không biết hối cải, lại tiếp tục xuống tay với Đào di nương, nếu Đào di nương động thai khí sinh non thì ngươi can tội gì?”

Hạ thị oan ức đến c.h.ế.t mất, nàng ta vội vàng biện giải: “Phu nhân, thiếp thân...”

“Đủ rồi, không cần nhiều lời.” Vân Sơ ngắt lời nàng ta: “Tiền tiêu vặt ba tháng tiếp theo của ngươi đều chuyển tới cho Đào di nương, coi như là an ủi Tứ thiếu gia chưa ra đời.”

Hạ thị không thể tin nổi.

Mỗi tháng di nương có hai lượng bạc tiền tiêu vặt, bây giờ nàng ta chỉ có nguồn thu duy nhất đó, phải đưa hết cho Đào di nương thì nàng ta dùng cái gì để sống?

Đối diện với ánh mắt kiên định của Vân Sơ, nàng ta hiểu ra dù bản thân có biện giải thế nào thì cũng vô ích, phu nhân rõ ràng đang thiên vị Đào di nương.

Rời khỏi Sanh Cư, Hạ thị có chút bất lực ôm lấy đôi vai gầy.

Không đến mức bất đắc dĩ thì nàng ta sẽ không đi xin ba hài tử của mình giúp đỡ.

Tạ Cảnh Ngọc tát nàng ta một bạt tai, rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn, nàng ta cũng sẽ không tự đi rước phiền phức.

Gà Mái Leo Núi

Huynh trưởng Hạ Húc mấy hôm trước đã bị lão thái thái đánh một trận rồi đuổi ra ngoài, là thứ khốn kiếp không đáng tin cậy.

Nàng ta đột nhiên nhớ ra trên tay Hạ Húc còn một số bạc, ước chừng hai ngàn lượng bạc, có bạc rồi, nàng ta cũng không tin đám nha hoàn bà tử kia còn hướng về Đào di nương mà không thay đổi thái độ.

Nghĩ đến đây, Hạ thị vội vàng muốn ra khỏi phủ.