Vân Sơ sai người đưa Đậu phu nhân vào.
Đậu phu nhân vốn xuất thân nữ nhi thương nhân, mà địa vị thương nhân ở triều đại này vốn thấp kém, bình thường khó lòng bước chân vào phủ đệ quan gia.
Từ lúc vào phủ, Đậu phu nhân vẫn luôn cúi đầu, chẳng dám nhìn ngó loạn khắp nơi. Sau khi đi qua mấy cánh cửa, nàng ta mới tới phòng khách của Sanh Cư.
“Bái kiến Tạ phu nhân.”
Đậu phu nhân khom lưng thật thấp, cung kính thỉnh an.
Gà Mái Leo Núi
“Đậu phu nhân khách khí rồi. Mời ngồi. Thính Tuyết, dâng trà.”
Uống xong chén trà, Đậu phu nhân cũng cảm thấy thư thái hơn nhiều, bèn mỉm cười nói: “Dân phụ không đưa bái thiếp mà đã đường đột tới đây, hy vọng không quấy rầy Tạ phu nhân.”
Vân Sơ ôn tồn nói: “Lần trước chẳng phải thiếp cũng chưa xin phép đã tự tiện xông vào thôn trang Đậu gia rồi sao? Đậu phu nhân hẳn sẽ không trách tội thiếp chứ?”
Đậu phu nhân lập tức cảm thấy vị Tạ phu nhân này quả nhiên rất ôn hòa, dễ gần gũi, nàng ta bèn đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước Tạ phu nhân ra giá ba ngàn lượng bạc, dân phụ cùng trượng phu đã thảo luận rồi, cảm thấy cũng không phải là không thể chấp thuận.”
Vân Sơ cất lời: “Đậu phu nhân cũng biết hài tử nhà ta vừa đỗ đầu kỳ viện thí, khí vận Tạ gia ta đang rất hưng vượng. Thiếp thật sự e ngại bị thôn trang kia ảnh hưởng, cho nên...”
Đậu phu nhân vô cùng hối hận.
Ngày đó Tạ phu nhân ra giá ba ngàn lượng bạc, nàng ta đáng lẽ nên đồng ý ngay. Tuy rằng không nhiều nhặn gì, song xét ở một khía cạnh nào đó thì cũng coi như chặn đứng tổn hại, thôn trang đó giữ càng lâu ắt càng thiệt thân.
Nhưng Tạ phu nhân đã cho nàng ta vào cửa, ắt hẳn vẫn muốn mua thôn trang kia.
Nàng ta bèn thử thăm dò: “Hai ngàn lượng bạc liệu có được chăng?”
Vân Sơ suy tư.
Đậu phu nhân tức khắc đứng ngồi không yên.
Một lúc lâu sau, Vân Sơ cũng mở miệng: “Việc giao thương phải thuận theo ý nguyện đôi bên, hai ngàn lượng bạc rõ ràng là khiến Đậu gia chịu thiệt thòi, nếu sau này ngươi đổi ý, e rằng Tạ gia ta lại mang tiếng bất tín. Ba ngàn lượng vậy, ta sẽ cho người theo ngươi đến quan phủ làm khế ước mua bán, nhưng mong Đậu phu nhân chớ tiết lộ việc này ra ngoài.”
Đậu phu nhân vui mừng khôn xiết, Vân Sơ sai Trần Đức Phúc đưa người Đậu gia đi hoàn tất các thủ tục.
Giải quyết ổn thỏa mọi việc, Vân Sơ mang thiệp mời của Tạ gia trở về Vân phủ, đích thân mời thân quyến đến dự yến tiệc.
“An ca nhi sau này ắt hẳn tiền đồ xán lạn.” Vân Trạch cảm khái nói: “Cả kinh thành này khó tìm ra hài tử thứ hai ưu tú sánh bằng nó.”
Lâm thị cũng nói: “Đứa nhỏ không phải thân sinh, dù được Sơ nhi nuôi dưỡng bốn năm nhưng cũng không quá gần gũi với Vân gia. Tuy Tạ Cảnh Ngọc có phần vô sỉ, nhưng An ca nhi không làm gì sai cả. Con phải để tâm đến nó một chút, nửa đời sau của con đều trông cậy vào An ca nhi.”
Vân Sơ siết chặt khăn tay.
Đời trước, mẫu thân cùng đại ca đại tẩu đều khuyên nàng như thế, khiến nàng dốc cạn tâm can vì đám hài tử Tạ gia, họ hy vọng hài tử Tạ gia có thể giúp nàng an hưởng tuổi già.
Nhưng những hài tử nàng dốc hết tâm sức nuôi dưỡng, cuối cùng lại đẩy nàng, đẩy Vân gia vào bước đường cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lần trước con tìm cho Nhiễm tỷ nhi hai mối lương duyên, nương đã ưng Đới gia. Lần này con cố ý mời Đới phu nhân cùng Đới thiếu gia tới Tạ gia, đến lúc đó nương cùng Đới phu nhân có thể hàn huyên vài lời, ta sẽ đưa Nhiễm tỷ nhi đi gặp Đới thiếu gia.” Vân Sơ cười nói: “Cũng phải được Nhiễm tỷ nhi gật đầu ưng thuận, hôn sự này mới thành.”
Vân Nhiễm đỏ mặt đứng bên cạnh.
Vân Sơ chuyển sang chuyện khác: “Còn một việc nữa, có một vị y tiên ghé kinh thành, đang ngự trong cung chữa bệnh cho Hoàng Hậu nương nương, chẳng hay nương có thể giúp ta thỉnh vị y tiên này ra ngoài nửa ngày chăng?”
Lâm thị mừng rỡ khôn nguôi: “Sơ nhi, con đã nghĩ thông suốt rồi ư? Chỉ cần con nguyện ý chữa bệnh, dẫu tốn bao nhiêu công sức, nương cũng sẽ giúp con thỉnh được vị y tiên này.”
Người nằm mộng cũng mong rằng Vân Sơ có thể có được hài tử của riêng mình.
Vân Sơ không hề phủ nhận.
Cứ để mẫu thân vui vẻ trước đã, miễn là người không phải vì chuyện của ta mà lo sốt vó, nóng nảy.
Từ Vân phủ trở về Tạ gia, sắc trời đã ngả về đêm. Vân Sơ không về Sanh Cư mà lại đến phòng bếp dạo qua một lượt, đảm bảo mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa thì mới quay về viện của mình dùng thiện.
Trở về phòng, nhìn thấy tượng gỗ cạnh cửa sổ kia, Vân Sơ thở dài, đã một thời gian không được gặp tiểu gia hỏa rồi, bỗng nhiên cũng thấy có chút nhớ nhung.
Còn có tiểu quận chúa lạc đường đêm hôm ấy nữa, nàng nhớ Bình Tây Vương gọi nàng là Trường Sinh, tên Sở Trường Sinh ư? Quả là một cái tên mỹ miều.
Với bao suy nghĩ ngổn ngang, nàng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi hừng đông vừa rạng, Thính Sương bước vào, nhẹ nhàng đánh thức nàng dậy.
Nàng mặc một bộ y phục tương đối trang trọng, chải kiểu tóc tùy vân kế, trên đầu cài một bộ bộ diêu vàng điểm xuyết trân châu đỏ, gương mặt được trang điểm thanh nhã.
Sau khi sửa soạn y phục chỉnh tề xong xuôi, Tạ Phinh là người đầu tiên tới thỉnh an. Bởi lẽ Vân Sơ đã dặn dò nàng thức dậy sớm một chút, yến tiệc này tổ chức gấp gáp, ắt hẳn sẽ có vài phần sơ sót, dậy sớm mới có thể kịp thời ứng phó những vấn đề phát sinh.
Tạ Phinh theo sau Vân Sơ, thấy nàng tiến vào nhà bếp, triệu tập tất cả bà tử tới, đích thân hỏi han mọi việc, thậm chí còn tự mình nếm thử nguyên liệu, kiểm tra xem có tươi mới hay không...
Tạ Phinh không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Lần trước nàng ta phụ trách tổ chức tiệc thọ cho lão thái thái, chưa từng tự tay làm những việc này, chỉ biết mở miệng sai khiến nha hoàn bà tử.
Thảo nào mẫu thân nàng có thể xử lý việc trong nhà tốt như vậy, nàng ta còn quá nhiều điều phải học hỏi.
Vân Sơ kiểm tra một lượt thì trời cũng đã hửng sáng, người nhà họ Tạ lục tục rời giường, tiến đến tiền viện, nhưng lại không thấy bóng dáng Tạ Thế Duy đâu.
Tạ Cảnh Ngọc khẽ rũ mi mắt nói: “Xem ra lần trước ta đánh vẫn còn quá nhẹ tay.”
“Phu quân, hôm nay là ngày đại hỷ, chớ nên nổi giận.” Vân Sơ cất lời: “Ta đi gọi Duy ca nhi thức dậy.”
Nàng tiến đến viện của Tạ Thế Duy, thấy Cửu Nhi đang đứng trước cửa phòng ngủ, nàng liền lên tiếng: “Đi vào, gọi nhị thiếu gia thức giấc.”
Cửu Nhi cụp mi rũ mắt nói: “Đêm qua nhị thiếu gia uống không ít rượu, nửa canh giờ trước còn kêu đau đầu, e là...”
Vân Sơ liếc nhìn Cửu Nhi: “Ngươi xem đây là cách trả thù ư?”
Sắc mặt Cửu Nhi cứng đờ, sao phu nhân lại hay rằng nàng cố tình chuốc rượu nhị thiếu gia?