Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 9



Vân Sơ khẽ tự giễu cười.

Kiếp trước, nàng lầm tưởng Tạ gia đang sa sút, bèn tự xuất hồi môn tương trợ, sợ phạm đến thể diện của Tạ gia nên chưa từng đả động đến chuyện này.

Nhưng lão thái thái tức thì có thể xuất ra hơn hai vạn lượng bạc như vậy, đủ thấy Tạ gia vẫn còn dư dả của cải.

Ngẫm lại, nhạc phụ nàng là vị cử nhân độc nhất trong trăm dặm quanh đây, Tạ Cảnh Ngọc lại là Trạng Nguyên trẻ nhất. Tuy Tạ gia ở kinh thành không mấy tiếng tăm, song tại cố hương lại vô cùng hiển hách. Không ít hương thân địa chủ đều đem điền sản của mình ký thác dưới danh nghĩa Tạ gia, số bạc thu lợi hằng năm ắt hẳn không phải là khoản nhỏ.

Chu ma ma đưa ngân phiếu tới.

Vân Sơ lùi về sau một bước, khẽ uốn gối nói: “Nếu đưa bạc này cho ta, e rằng ta cũng chỉ dùng vào việc chi tiêu trong phủ mà thôi. Lão thái thái cứ thu lại cho tiện.”

Lão thái thái bỗng cảm thấy tôn tức có chỗ bất thường.

Từ sau khi đứa con trong bụng tôn tức c.h.ế.t yểu, nàng trở nên nhu mì hiền thục hơn bao giờ hết, đối với bậc trưởng bối như bà, nàng đều một mực cung kính vâng lời.

Đây là lần đầu tiên nàng dùng chiêu thức “lấy thoái làm tiến” này để buộc bà phải nhượng bộ.

Buộc nhượng bộ?

Khi cụm từ này hiện lên trong đầu, lão thái thái lập tức lắc đầu quầy quậy.

Vân Sơ không có con, đời này cũng vĩnh viễn không thể mang thai, bởi vậy chỉ có Tạ gia mới có thể chèn ép nàng!

“Sơ nhi, lời nói này của con có vẻ châm chọc quá đỗi rồi.” Lão thái thái mở miệng: “Từ trước đến nay ta nào hay biết sự tình này, nếu sớm biết, làm sao ta có thể dung túng cho việc này chứ? Con hãy cầm số ngân phiếu này bù đắp lại hồi môn đi, ta sẽ bảo Chu ma ma chuyển tất cả lợi nhuận từ các thôn trang vào công khố của phủ. Sau này nếu có thiếu hụt chi tiêu, cứ đến tìm ta, không thể để bản thân chịu thiệt thòi như vậy mãi được. Sơ nhi đã nhớ rõ chưa?”

Vân Sơ nắm c.h.ặ.t t.a.y lão thái thái, trên mặt tràn đầy vẻ cảm động: “Quả nhiên vẫn là lão thái thái thương ta nhất. Mấy hôm trước, mẫu thân ta có hỏi về chiếc bình phong mẫu đơn trong số hồi môn đó, ta còn đang nghĩ phải kiếm cớ thoái thác ra sao. Giờ thì hay rồi, có thể cầm bạc này đi mua một chiếc tương tự như vậy…”

Nghe vậy, lão thái thái toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

May mà bà ta hào sảng chịu chi bạc ra, nếu Vân phu nhân sinh nghi, đích thân đến Tạ gia một chuyến để tra xét, e rằng chuyện này khó lòng che giấu.

“Hài tử ngoan của ta…” Lão thái thái vỗ nhẹ tay Vân Sơ: “Giao việc quản lý Tạ gia cho con khiến ta vô cùng yên lòng, đã làm con vất vả rồi.”

Vân Sơ ngừng lại đôi chút, rồi mở miệng: “Ngày thường một mình ta lo toan những việc này, Lão thái thái có chút nghi ngờ cũng là lẽ thường tình. Không bằng thế này đi, Phinh tỷ nhi nay đã khôn lớn, cũng sắp đến tuổi gả chồng rồi, hãy để muội ấy theo ta học việc quản gia.”

Tạ lão thái thái không biểu lộ thái độ. Nếu bà lập tức gật đầu, chẳng khác nào tự thừa nhận mình thật sự không tin tưởng Vân Sơ.

Chu ma ma đang đứng hầu bên cạnh liền nói thay: “Sau này Đại tiểu thư chắc chắn sẽ là chủ mẫu của một phủ lớn, ắt phải học những điều này.”

Lão thái thái nhấp một ngụm trà rồi mới nói: “Phinh tỷ nhi, ý con ra sao?”

Tạ Phinh tươi cười rạng rỡ: “Con bằng lòng học ạ!”

Gà Mái Leo Núi

Mẫu thân quản lý Tạ phủ đâu ra đấy, vô cùng ngăn nắp. Nếu học được bản lĩnh của mẫu thân, sau này gả vào gia đình quyền quý sẽ dễ dàng hơn gấp bội.

Vân Sơ cười nói: “Sáng mai, sau khi muội đến thỉnh an ta, hãy ở lại Ngọc Sanh Cư cùng ta.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi dứt lời, nàng đứng dậy cáo từ rời đi.

Thính Sương cầm quản gia lệnh bài trên tay, còn có một sấp ngân phiếu dày cộp đi theo phía sau.

Lão thái thái thở dài, gọi Vân Sơ đến rõ ràng là muốn hưng sư vấn tội, cuối cùng lại là bà ta nếm trái đắng, cắn răng bỏ ra hơn hai vạn lượng bạc…

Ánh mắt Tạ Thế An tối sầm, hắn cảm thấy mẫu thân đã chẳng còn như xưa...

Vân Sơ chậm rãi trở về Ngọc Sanh Cư.

Vừa về đến cửa, đã thấy đám nha hoàn đang túm tụm ở đó.

Chữ “Ngọc” trên hoành phi của sân viện này bị khiếm khuyết đôi nét, chúng nha hoàn và gia đinh đang tìm cách chỉnh sửa.

“Phu nhân, vốn dĩ Ngọc Sanh Cư nay lại thành Vương Sanh Cư, thật là kỳ quái.” Thính Tuyết cất lời thưa: “Chẳng bằng đi mời văn nhân viết lại hoành phi mới đi?”

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn ba chữ kia.

Sân viện này đã có từ trước khi nàng gả vào đây, ban đầu là Tạ Cảnh Ngọc đơn độc sống ở chốn này, sau khi nàng chuyển đến, Tạ Cảnh Ngọc đã dời sang viện kề bên.

Nàng khẽ cất lời: “Bỏ chữ Ngọc đi, sau này chỉ gọi là Sanh Cư thôi.”

Chúng nha hoàn gia đinh đưa mắt nhìn nhau, thảy đều ngỡ ngàng.

Ngọc Sanh Cư, Ngọc là một chữ trong tên của phu quân, lẽ nào có thể tùy tiện bỏ đi?

Thính Sương lạnh lùng nói: “Không nghe phu nhân nói sao, còn thất thần làm gì?”

Chúng hạ nhân vội vàng mang thang cùng dụng cụ, nhanh chóng bắt tay vào việc.

Vân Sơ vừa ngồi vào ghế, đã thấy gia nhân từ viện của mẫu thân chồng, Nguyên thị, mang hai ngàn lượng bạc tới: “Phu nhân vì Tạ gia mà lo toan mọi bề, trong lòng Thái thái vô cùng thấu rõ. Người cố ý sai lão nô đưa bạc đến đây, phu nhân có thể sắm lấy một bộ trang sức ưng ý, hoặc mua vài tấm gấm vóc hảo hạng.”

Nàng mím môi.

Sau khi nàng gả tới đây, mẫu thân chồng bệnh tật liệt giường suốt mười mấy năm trời bỗng nhiên khỏi hẳn bệnh tật.

Cho nên mẫu thân chồng vẫn luôn cho rằng nàng là người mang phúc khí.

Mẫu thân chồng này đối với nàng cũng có chút tình nghĩa nồng hậu.

Chỉ là chút tình nghĩa này đã hoàn toàn biến mất sau khi Vân gia xảy ra chuyện...

Vân Sơ gom tất cả ngân phiếu lại, giao cho Thính Sương: “Đi đưa cho Trần lão, bảo ông ấy có bao nhiêu băng đá thì mua hết bấy nhiêu, nếu tiền không đủ, cứ đến tiền trang vay mượn.”

Thính Sương lợi dụng đêm tối rời đi.

Đêm ấy Vân Sơ yên giấc an ổn.