Nhìn thoáng qua có vẻ như nàng ấy chưa từng làm công việc tương tự như này.
Nhưng cô nương này lại lắc đầu nói: "Có tiền lương hàng tháng hay không không quan trọng, chỉ cần có đồ ăn là được, ta không yêu cầu gì khác."
Tô Ngọc Uyển sửng sốt một lúc.
Lại có người kỳ lạ như vậy, hàng tháng không cần tiền mà chỉ cần bao ăn.
Thấy nàng ấy yêu cầu thấp như vậy, Tô Ngọc Uyển không còn cách nào đành phải chấp nhận.
"Bà chủ, nếu như có việc xin cứ nói, ta đều có thể làm được."
Tô Ngọc Uyển còn chưa kịp giao việc, cô nương này đã xắn tay áo chuẩn bị sẵn sàng.
“...”
Trên mặt Tô Ngọc Uyển lộ ra vẻ lo lắng, dáng vẻ này của nàng ấy có lẽ dọa cho khách hàng chạy hết.
Nàng bước đến trước mặt cô nương kia và hỏi: “Ta còn chưa biết tên ngươi?”
Nàng ấy do dự một lúc, rồi rụt rè nói: "Ta tên là... Xuân Miên."
Con ngươi của Tô Ngọc Uyển trừng lớn, không dám tin, một nữ nhân mạnh mẽ như vậy lại có tên là Xuân Miên?
Sự tương phản này quá lớn, thật khiến người khác phải kinh ngạc.
“Bà chủ, ngươi có biểu cảm gì vậy? Ngươi đang cười nhạo tên của ta à?” Hiển nhiên là Xuân Miên thấy rõ biểu cảm cố gắng nhịn cười trên mặt Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển hắng giọng, nói: “Đâu có chứ, vậy ngươi họ gì?”
“Ta không có họ.”
Tô Ngọc Uyển kinh ngạc, cảm thấy cô nương này không muốn nói, cũng không ép buộc.
Sau khi tìm hiểu sơ qua, nàng giao cho nàng ấy một công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Công việc rất đơn giản, chỉ cần phụ việc trong cửa hàng và đón tiếp khách hàng.
Tô Ngọc Uyển còn đặc biệt dạy nàng ấy mấy câu chào hỏi khách hàng, đồng thời dặn dò: "Khi nói chuyện với khách thì cố gắng thật nhẹ nhàng và ôn hòa, đừng quá thô lỗ to tiếng."
Xuân Miên gật đầu nói: "Đừng lo lắng, ta nhớ được."
Đúng lúc này, có hai người bước vào, Xuân Miên nhớ tới lời dặn của Tô Ngọc Uyển, bước đến chào hỏi nhiệt tình: "Mời hai vị vào xem, trong cửa hàng của chúng ta có rất nhiều đồ thêu, hai người có thể từ từ lựa chọn."
Người khách bất ngờ nhìn thấy Xuân Miên vừa cao lớn vừa mạnh mẽ nên giật mình sợ hãi.