Bỗng nhiên, một giọng nói the thé cất lên, truyền từ ngoài cửa vào.
Tô Ngọc Uyển ngẩng đầu nhìn, ba bốn người phụ nhân bước vào với vẻ mặt hăm dọa.
Phụ nhân dẫn đầu có thân hình to béo, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, nhìn qua là người không dễ chọc.
Sau lưng bà ta là vài phụ nhân khác cũng có vẻ mặt bất thiện.
Thấy vậy, Xuân Miên bỏ việc đang làm dang dở xuống, đi đến bên cạnh Tô Ngọc Uyển, hỏi mấy người kia: "Các ngươi định làm gì?”
Phụ nhân dẫn đầu liếc nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Ngọc Uyển: "Ngươi là chủ cửa hàng này đúng không?”
Tô Ngọc Uyển bình tĩnh nhìn bà ta: "Là ta, ngươi có ý gì?”
"Có ý gì? Hừ, tiện nhân, ngươi dám cướp việc làm ăn của cửa hàng chúng ta, ngươi nói xem ta muốn làm gì?”
Những người này đều là chủ tiệm thêu, mấy ngày nay bởi vì Tô Ngọc Uyển tổ chức hoạt động mua hàng tặng kèm lót đế giày nên hầu như tất cả mọi người đều đến Tú Ngọc Các.
Thành ra việc làm ăn buôn bán của những cửa hàng khác đều trở nên ảm đạm.
Cửa hàng của Tô Ngọc Uyển cướp khách của cửa hàng bọn họ, cho nên bọn họ không thể ngồi yên được, sau đó bọn họ tập hợp cùng nhau đến đây gây rối.
Tô Ngọc Uyển nhìn phụ nhân đi đầu, cười nói: "Bà chủ, ngươi nói vậy không đúng rồi, chúng ta đều mở cửa kinh doanh, khách hàng muốn đến nhà ai thì đến, ta sao có thể cướp khách hàng được."
Một phụ nhân trong số đó tức giận nói: "Cửa hàng của bọn ta đều tặng quà khi khai trương nhưng chỗ của ngươi lại tặng lót đế giày, còn mua nhiều sẽ tặng nhiều, tất cả khách hàng đều chạy đến chỗ của ngươi, không phải cướp khách thì là gì?”
Một người khác cũng nói: "Đúng vậy, sao ngươi có thể buôn bán như thế? Ngươi đang bán phá giá."
Đối mặt với giọng điệu khiêu khích của những người này, Tô Ngọc Uyển không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: "Lời của bà chủ này không đúng rồi, ta chỉ tặng lót đế giày chứ không hạ giá hàng hóa, sao có thể gọi là phá hỏng thị trường được?”