Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam

Chương 65: Nhị tiểu thư phủ Thừa tướng



“Cái gì?”

 

Xuân Miên đứng chắn trước mặt Tô Vũ Loan rồi hỏi nam nhân kia: “Ngươi muốn đưa chủ nhân của chúng ta đi đâu?”

 

La Tam Nương cũng bước lên phía trước bảo vệ Tô Vũ Loan, “Ta cũng tham gia thêu bộ giá y đó, nếu có vấn đề gì, ta và Tô cô nương sẽ cùng nhau đối mặt, ngươi không thể đưa một mình nàng đi”.

 

Ánh mắt nam nhân kia híp lại, quét một vòng qua hai người bọn họ, “Không phải việc của hai ngươi, tránh ra”.

 

“Này, ngươi đừng quá đáng...” Xuân Miên xắn tay áo, có vẻ như chuẩn bị động thủ.

 

‘Xuân Miên”. Tô Vũ Loan lắc đầu, sau đó nhìn nam nhân kia, “Ta sẽ đi với ngươi”.

 

Nam nhân này đeo một thanh bội kiếm trên eo, chắc chắn là một người có công phu giỏi, đương nhiên nếu động thủ sẽ áp đảo bọn họ.

 

“Đừng đi, bà chủ”. Xuân Miên lo lắng kêu lên.

 

La Tam Nương cũng sốt sắng, giá y bị làm sao vậy? Sao lại đưa Tô cô nương đi.

 

“Tam Nương, Xuân Miên, hai người giúp ta để ý cửa hàng, đừng lo  lắng” Tô Vũ Loan để lại một câu rồi theo nam nhân kia ra khỏi cửa hàng.

 

“... Bà chủ”.

 

Xuân Miên đuổi theo ra cửa, nhưng bị người kia đưa tay cản lại.

 

Tô Vũ Loan nhìn chiếc xe ngựa lộng lẫy đậu ngoài cửa, có chút sững sờ.

 

Lưu phủ không có khả năng dùng nổi chiếc xe ngựa sang trọng đến bậc này.

 

Nam nhân này là ai?

 

“Xin mời”.

 

Nam nhân kia đi tới xe ngưah, vén một góc rèm lên, làm động tác mời Tô Vũ Loan lên xe.

 

Trước khi lên xe, Tô Vũ Loan liếc nhìn La Tam Nương đang đứng ở mé cửa.

 

La Tam Nương lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu với nàng.

 

Sau đó, Tô Vũ Loan lên xe ngựa.

 

Xe ngựa chuyển động chẫm rãi lăn bánh, trong lòng nàng cũng dần cảm thấy lo lắng.

 

Vừa rồi lúc trong cửa hàng, nam nhân này có nhắc tới hoa văn trên giá y của Lưu tiểu thư.

 

Hoa văn này được vẽ lại dựa trên những hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ của nàng.

 

Có vấn đề gì sao?

 

Sau một khắc, xe ngựa dừng lại.

 

“Đã đến nơi rồi, cô nương, xin mời xuống xe”. Giọng nói lạnh của nam nhân vọng vào từ bên ngoài.

 

Tô Vũ Loan vém rèm xuống xe, nhận ra nàng được đưa tới khách điếm lớn nhất trấn, khách điếm Hồng Phủ.

 

Nàng tò mò nhìn nam nhân kia: “Giá y của Lưu tiểu thư không có vấn đề gì chứ? Sao ngươi lại đưa ta đến đây?”

 

Đáng lý phải đến Lưu phủ chứ?

 

Nam nhân kia không biểu cảm, lạnh lùng nói: “Cô nương, cứ đi lên đó sẽ biết”.

 

Tô Vũ Loan do dự một chút, rồi đi theo người kia lên lầu ba của khách điếm.

 

Nam nhân này gõ cửa căn phòng chữ Thiên số 1, cánh cửa lập tức được mở ra, một người phụ nhân mặc áo lụa đứng ở cửa.

 

“Ninh ma ma, người đã mang đến”. Nam nhân kia thông báo xong lập tức lùi lại.

 

Phụ nhân được gọi là Ninh ma ma vừa nhìn thấy Tô Vũ Loan thì đồng tử co rụt lại, vẻ mặt lộ ra hưng phấn, “Giống quá, thật sự rất giống...”

 

Tô Vũ Loan bối rối nhìn Ninh ma ma, bà ấy nhanh chóng định thần lại, mời nàng vào phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi đóng cửa lại, Ninh ma ma mời nàng ngồi vào bàn và rót cho nàng một tách trà.

 

Trong khoảng thời gian này, Tô Vũ Loan cẩn thận quan sát xung quanh, trong phòng này ngoài Ninh ma ma không còn có thêm người nào khác.

 

Nàng không có tâm trạng uống trà nên hỏi thẳng: “Ninh ma ma, nam tử đứng bên ngoài kia đưa ta đến đây vì hoa văn trên giá y của Lưu tiểu thư, hoa văn đó có gì không ổn à?”

 

Ninh ma ma cứ nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau, bà ấy đột nhiên đứng dậy quỳ trước mặt Tô Vũ Loan, hai mắt rưng rưng nói: “Tiểu thư à, cuối cùng lão nô cũng thìm thấy ngài rồi...”

 

Tiểu thư?

 

Tô Vũ Loan sững sờ, vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế, đi tới kéo Ninh ma ma đứng dậy: “Ninh ma ma, ngươi có nhầm không?”

 

Ninh ma ma đứng dậy, bà ấy hưng phấn nắm lấy tay Tô Vũ Loan, khẳng định nói: “Không sai được, lão nô chắc chắn, gương mặt của ngài và phu nhân như đúc cùng một khuôn, chắc chắn là tiểu thư của ta rồi”.

 

“Phu nhân? Tiểu thư?” Tô Vũ Loan dường như nhận ra điều gì đó, nàng rụt rè hỏi, “Ma ma đang nói về mẫu thân của ta à?”

 

Ninh ma ma gật đầu trong nước mắt: “Đúng vậy, là chủ mẫu phủ Thừa Tướng ở kinh thành, mẫu thân thân sinh của tiểu thư”.

 

Phủ Thừa tướng?

 

Vẻ mặt Tô Vũ Loan thay đổi, kinh ngạc đến mức không thốt lên lời.

 

Mẫu thân của nàng là chủ mẫu phủ Thừa tướng, vậy nên nàng là...

 

Ninh ma ma thấy nàng kinh ngạc, mỉm cười nói: “Ngài là nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng chúng ta”.

 

Nói xong, Ninh ma ma chắp tay hướng lên không trung, miệng lẩm bẩm: “A di đà Phật, cảm ơn Phật tổ đã phù hộ để con tìm được tiểu thư...”

 

Tô Vũ Loan bị tin tức này làm cho choáng váng, mãi vẫn chưa hồi thần lại được.

 

Hóa ra vị phu nhân cao quý trong miệng tên khất cái nói trước đây chính là phu nhân Tứng phủ, mẫu thân của nàng.

 

Sau khi tỉnh táo lại, Tô Vũ Loan hỏi Ninh ma ma: “Ma ma, ta ở cách kinh thành xa xôi như vậy, làm sao ma ma tìm được ta?”

 

Nàng vẫn chưa dám tin mình là tiểu thư Tướng phủ.

 

Nói đến đây, Ninh ma ma thở dài một hơi thật sâu, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo, đưa cho nàng xem.

 

Tô Vũ Loan cầm lấy chiếc khăn tay, nhìn đến hoa văn thêu trên đó, mới nhận ra những kí ức trong đầu hoàn toàn trùng khớp với chiếc khăn tay này.

 

Trên khăn tay, một con nai sống động như thật được thêu giữa những hoa văn kết thành cụm.

 

“Chiếc khăn tay này...”

 

“Tiểu thư, chiếc khăn này là do chính tay phu nhân thêu cho tiểu thư từ hơn mười năm trước”.

 

“Sau khi tiểu thư bị bắt cóc từ mười năm trước, phu nhân đã lâm vào bệnh nặng, từ đó đến nay vẫn chưa khỏe lại, ngày nào cũng cầm chiếc khăn này rơi nước mắt.

 

Tướng gia biết phu nhân đau lòng vì chuyện của nữ nhi nên phái người tới nơi nàng bị bắt cóc tìm kiếm, cuộc tìm kiếm này kéo dài tận mười năm.

 

Nhưng phủ Bảo Bình này gần như đã bị lật tung lên, vẫn không có tin gì về tiểu thư.

 

Dạo gần đây, sức khỏe phu nhân càng ngày càng yếu, phu nhân sợ bản thân không đợi được ngày tìm thấy tiểu thư nên phân phó lão nô cùng đi tìm.

 

May mắn thay, Phật tổ phù hộ, lão nô đã tìm kiếm ở trấn Thanh Thủy mấy ngày, hôm nay tình cờ thấy được hoa văn trên giá y Lưu tiểu thư rất quen mắt. Vì vậy lão nô đã nhờ hộ vệ điều tra, cuối cùng cũng tìm thấy tiểu thư”.

 

Nói xong, Ninh ma ma lại rơi nước mắt.

 

Tô Vũ Loan nghe xong toàn bộ cảm thấy thật sửng sốt, chóp mũi lên men. Hóa ra phụ mẫu đã tìm nàng hơn mười năm.

 

Ninh ma ma lấy khăn tay ra lau nước mắt, thấy Tô Vũ Loan mặc quần áo vải thô, bàn tay thô ráp nứt nẻ, bà ấy cảm thấy thật đau lòng: “Tiểu thư, ngài đã phải chịu khổ quá lâu rồi”.

 

Tiểu thư của nhà bọn họ đã bị bắt cóc hơn mười năm, không biết đã phải chịu bao nhiêu bất công và đau khổ, bà ấy càng nghĩ càng đau lòng.

 

Mười năm qua, quả thực Tô Vũ Loan đã phải chịu khổ rất lớn. Ngày tháng làm con dâu nuôi từ bé của Thẩm gia, mỗi ngày nàng phải làm việc không ngơi tay, sau khi cập kê, nàng phải ngược xuôi trên phố và hẻm nhỏ buôn bán kiếm tiền chu cấp cho Thẩm Tự đi học.

 

Nàng chỉ mới mười tám tuổi nhưng trên mặt đã lộ vẻ già nua.

 

Nhưng điều khiến nàng đau khổ nhất chính là kiếp trước chưa từng tìm thấy phụ mẫu thân sinh của mình, không có thân phận nên bị Thẩm gia không lưu tình g.i.ế.c c.h.ế.t cả mẫu tử để leo lên cành cao.

 

“Tiểu thư, ngài theo lão nô về kinh thôi”. Ninh ma ma nắm lấy tay nàng, tràn ngập chờ mong nói: “Phu nhân đã tìm kiếm tiểu thư nhiều năm như vậy, thấy tiểu thư quay về chắc chắn sẽ rất vui mừng.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com