Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 29



Phó Minh.

Người này là tay sai hàng đầu của Tưởng Chí Xuyên ở mạt thế, làm xằng làm bậy giống như Tưởng Chí Xuyên, không chuyện ác nào không làm.

Thì ra trước khi mạt thế, hai người đã có giao tình.

“Anh Xuyên.” Bộ dạng của Phó Minh không phải rất tình nguyện: “Không phải đã nói sẽ ép giá thêm à, sao anh không gọi em một tiếng đã trực tiếp mua về rồi?”

“Hừ, tôi gọi điện cho cậu cậu tắt máy, còn trách tôi à?” Tưởng Chí Xuyên không nhịn được nói: “Hơn nữa tình huống ngày hôm qua, tôi mà không ra tay thì một viên thuốc cũng không mua được. Tên Trâu Dũng kia, không biết quen được cô gái nào, vậy mà muốn cướp số hàng này với tôi. Cũng may cô ta chạy nhanh, nếu không tôi đã xử lý cô ta ngay tại chỗ rồi.”

“Vậy thì cũng không thể cho giá cao như thế, thêm ra hơn 200 ngàn...”

TBC

“Cậu có thôi đi hay không?” Tưởng Chí Xuyên đen mặt: “Hàng cũng đã mua về rồi, nếu cậu cảm thấy không được, vậy tôi trả lại phần tiền này cho cậu được chưa?”

Phó Minh nghe vậy cũng không càu nhàu nữa, vẫy tay với mấy công nhân, một đoàn người đi đến phía sau toà nhà nhỏ.

Khương Nặc vòng qua bên cạnh toà nhà, chậm rãi theo sau.

Toà nhà nhỏ được xây dựa vào dốc đứng của sườn núi, ở trên sườn núi dựng một mái ngói tránh mưa đơn giản màu thép, bên dưới lại là một cánh cổng kim loại vừa dày vừa nặng.

Rất nhanh cửa lớn đã mở ra, lập tức sương mù màu trắng bên trong toả ra bên ngoài.

Mấy công nhân đều mặc áo bông dày, dưới sự chỉ huy của Phó Minh nhanh chóng vận chuyển thùng hàng vào trong.

“Động tác nhanh lên một chút.” Tưởng Chí Xuyên nói: “Trời nóng như vậy, cửa mở thêm một phút là tiêu hao thêm mấy chục số điện.”

Trong nháy mắt Khương Nặc đã hiểu ra, đó là kho đông lạnh.

Thì ra trong tay Tưởng Chí Xuyên có kho đông lạnh, chuyện này cũng có thể giải thích được vì sao dược phẩm và vật tư của anh ta không bị nước lũ huỷ hoại.

Địa thế của Vọng Tự Sơn cao, kho đông lạnh lại có thể niêm phong tích trữ rất nhiều thứ, thảo nào anh ta ở mạt thế sống rất tốt.

Chờ tất cả dược phẩm đều đã được mang vào, sau khi Phó Minh xác nhận tất cả mọi người đã đi, cẩn thận khóa kỹ cửa kho đông lạnh.

“Mấy ngày nay cậu cũng đừng chạy khắp nơi nữa, ở đây tự trông coi đồ đi.”

Cuối cùng Tưởng Chí Xuyên dặn dò nói: “Tôi đã liên hệ xong với người ta rồi, nhiều nhất một tuần, số hàng này sẽ có thể bán ra toàn bộ.”

“Biết rồi.”

“Biết rồi hả?” Tưởng Chí Xuyên lạnh giọng: “Cậu tốt nhất là biết đi, nếu để tôi phát hiện ra buổi tối cậu ra ngoài tìm phụ nữ để ăn chơi trác táng, lần sau đừng nghĩ đến việc tôi dẫn theo cậu nữa.”

Sau khi Tưởng Chí Xuyên đi, Phó Minh quay lại phía trước toà nhà nhỏ, xem ra bình thường anh ta là người phụ trách trông coi kho đông lạnh.

Suy nghĩ trong đầu Khương Nặc xoay chuyển, lại đánh giá xung quanh một vòng, lại nhìn dốc núi bao quanh kho đông lạnh một chút.

Thế núi khá dốc đứng, có một ít đá lớn, trên sườn núi không có cây cối gì, chỉ mọc đầy cỏ dại, có điều đã bị mặt trời thiêu đốt vàng trụi từ lâu.

Sắc mặt Khương Nặc hơi động một chút, miệng chậm rãi hiện lên ý cười.

Vốn dĩ định lấy Tưởng Chí Xuyên thử d.a.o một chút, nhưng hình như có kế hoạch tốt hơn rồi.

Cô đi đến trên đỉnh núi, thu năm sáu khối đá lớn vào trong không gian, sau đó tìm nơi ẩn núp để ngồi, ăn uống gì đó, thu xếp lại không gian, rất nhanh trời đã tối rồi.

...

Cảnh khu cũng giới hạn điện, buổi tối Vọng Tự Sơn vẫn rất tối, Khương Nặc lấy một chiếc đèn pin yên lặng đi đến gần kho đông lạnh.

Không ngoài dự liệu, toà nhà nhỏ trước kho đông lạnh chỉ có một căn phòng mở đèn, chắc là Phó Minh, mấy công nhân khác đều đã tan làm.

Khương Nặc đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, lần mò dưới lầu, lấy một khối đá từ trong không gian ra, ném vào cửa sổ ở tầng một.

Loảng xoảng.

Một tiếng vang lớn, tấm kính bị đập vỡ nát.

Phó Minh đang xem tivi, rất nhanh đã xỏ dép từ trong nhà chạy ra, thuận tay mở đèn đường, trong tay còn cầm một con dao.

Anh ta tức thở hổn hển: “Ai làm? Đi ra cho tao?”

Khương Nặc lặng lẽ tới gần, Phó Minh chỉ nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ lại cực nhanh tới gần, nhưng chưa kịp quay đầu, cây chuỳ sắt trong tay Khương Nặc đã đập một cái vào gáy anh ta.

Phó Minh không kịp thốt lên một tiếng, đã trực tiếp ngã xuống đất.

Nhìn thấy Phó Minh xụi lơ dưới mặt đất, Khương Nặc do dự một chút không đánh cú chí mạng, mà chỉ dùng dây thừng trói tay chân anh ta lại, lại dùng băng dính dán miệng anh ta lại.

Sau đó phá hỏng camera, cũng thu máy tính trong phòng Phó Minh vào trong không gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lại tìm chìa khoá kho đông lạnh trên người anh ta mở cửa ra.

Một luồng hơi lạnh phả vào mặt, không khỏi khiến cho cô rùng mình một cái, nhanh chóng lấy áo lông ra mặc vào, lúc này mới nhanh chóng tiến vào trong kho đông lạnh.

Kho đông lạnh này của Tưởng Chí Xuyên không lớn, hơn 30 mét vuông, tất cả đều lưu giữ dược phẩm, đều đặt trên kệ hàng theo phân loại và nhãn hiệu.

Đương nhiên cô sẽ không khách khí, thu hết số thuốc này vào.

Vừa thu đồ xong đã nghe thấy tiếng Tưởng Chí Xuyên ở bên ngoài truyền vào.

“Phó Minh, mẹ kiếp cậu c.h.ế.t đâu rồi?”

Khương Nặc nhanh chóng chạy ra khỏi kho đông lạnh, trong bóng tối đã thấy bóng dáng Tưởng Chí Xuyên, đang từ toà nhà nhỏ bên cạnh đi tới.

Tưởng Chí Xuyên cũng nhìn thấy một cái bóng đen chạy ra khỏi kho đông lạnh, chạy lên trên núi, trong lòng thầm kêu không ổn.

Anh ta đi tới cửa kho đông lạnh, thấy cửa mở ra, bên trong vẫn sáng đèn, lập tức chửi ầm lên: “Phó Minh mẹ kiếp cậu đang làm cái quỷ gì vậy?”

Nhưng anh ta không dám đi vào.

Kho đông lạnh này, nếu như bị giam vào trong, bên ngoài lại không mở cửa, chỉ có một con đường c.h.ế.t cóng.

Tưởng Chí Xuyên cắn răng một cái, đuổi theo bóng đen vừa rồi.

Anh ta muốn xem là ai không muốn sống nữa, dám động vào đồ của anh ta.

Trong đêm tối, Tưởng Chí Xuyên nhìn chằm chằm đỉnh núi, một bóng đen đội mũ, trong mắt sôi trào lệ khí.

Nhưng một giây sau, anh ta lại phát hiện không hợp lý.

Ầm ---- ầm.

Đây là tiếng gì?

Tưởng Chí Xuyên thậm chí còn chưa làm rõ tình hình đã bị mấy khối đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống đập trúng.

Tất cả đều xong.

Hòn đá nhẹ nhất cũng ba bốn trăm cân, tất cả đều đập vào người anh ta, Tưởng Chí Xuyên kêu rên lên vài tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Lúc này Khương Nặc mới quay trở lại phía dưới, chỉ thấy Tưởng Chí Xuyên ngã trên mặt đất, một cánh tay, một cái chân, đã bị đá lớn đè lên thành thịt nát.

Những chỗ khác trên người, thấy cũng chịu rất nhiều thương tổn không nhẹ.

Cho dù có thể may mắn sống sót, tên này cũng đã bị phế rồi.

Dù sao cũng không có cách nào hại người được nữa.

Cô kiểm tra hiện trường lần nữa, thu lại hết những thứ có khả năng để lại dấu vết của chính mình vào trong không gian, lại cởi dây trói trên người Phó Minh, cất chìa khoá kho đông lạnh vào túi của anh ta.

Làm xong tất cả, cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

...

Trong phòng ICU của bệnh viện, Tưởng Chí Xuyên tỉnh lại.

Người túc trực bên cạnh anh ta không phải người nhà mà chính là một công nhân của kho đông lạnh.

Công nhân nói cho anh ta biết, đá trên sườn núi không biết vì sao lại đột nhiên sạt xuống, vừa vặn đập trúng anh ta, khiến anh ta trọng thương, vừa được cứu trở về.

Trong đầu Tưởng Chí Xuyên trong nháy mắt trống rỗng.

Đá trên sườn núi, ở đó rất nhiều thập niên không sao, sao lại vừa vặn rơi trúng người anh ta?

Tưởng Chí Xuyên hỏi: “Con chó khốn kiếp Phó Minh kia đâu?”

“Không biết, chúng tôi không thấy anh ta.”

“Báo... báo cảnh sát, báo cảnh sát cho ông.” Tưởng Chí Xuyên gần như dùng tất cả khí lực, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu ta trộm đồ của tôi, còn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t cậu ta cho tôi...”

“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.” Công nhân nói: “Ông chủ, anh đừng kích động, bác sĩ nói phải chờ người nhà anh đến ký tên, mới có thể mổ cho anh.”

“Tôi... tôi làm sao?”

“Tay trái và chân phải của anh đoán chừng sẽ... sẽ phải cắt bỏ...”

Cắt... cắt bỏ?

Hai mắt Tưởng Chí Xuyên tối sầm, lại rơi vào hôn mê.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com