Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 64



Trong chớp mắt này, Vương Cường đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Khương Nặc, ngón tay mảnh khảnh của cô gái móc vào dây cung, dường như đang nhìn một con sâu con kiến sắp chết.

Anh ta nhịn không được toàn thân run rẩy, bị doạ cho tim đột nhiên ngưng đập, một loại trực giác mãnh liệt nói cho anh ta biết: Anh ta sẽ chết.

Vương Cường kêu to chạy trốn xuống dưới: “Đi mau! Chạy mau!”

Những người khác thấy Vương Cường cũng đã chạy, nào còn dám ở lại, nhao nhao chạy trốn, ngay cả Uông Tiệm Ly đã ngất đang được Trương Thành đỡ cũng dùng hết sức lực cuối cùng rút đi.

Nhìn hành lang trong nháy mắt sạch sẽ, trên mặt Khương Nặc hiện lên nụ cười lạnh.

Đương nhiên cô biết còn chưa kết thúc.

Toàn thân Uông Tiệm Ly đều là m.á.u trở về, trên bả vai và chân còn cắm hai mũi tên, tai cũng be bét máu, Đàm Linh bị doạ toàn thân run rẩy, nước mắt chảy không ngừng.

“Tiệm Ly... Anh sao vậy?”

Vương Cường cũng theo vào, ngồi trên ghế sofa, lau mặt, chửi mắng: “Đừng khóc nữa, khóc có ích sao?”

Đàm Linh bị anh ta quát lấy lại tinh thần, cuống quýt lấy hòm thuốc từ trong phòng ra.

Cũng may Lý Mộng chuẩn bị đồ rất đầy đủ, lúc cô ấy học đại học thường xuyên tham gia hoạt động ngoài trời, cũng đã học một vài biện pháp cấp cứu đơn giản.

Nhưng mũi tên xuyên qua người, rút ra có khả năng sẽ chảy một lượng m.á.u lớn, cộng thêm Uông Tiệm Ly cứ luôn kêu rên, tay cô ta càng run dữ dội hơn.

Đàm Linh như gặp ác mộng, toàn bộ quá trình xử lý vết thương đều được cô ta chống đỡ giữa những lần tối sầm mắt lặp đi lặp lại, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa, đã cầm được m.á.u cho Uông Tiệm Ly.

Không có thuốc tê, quá trình này khiến gã ta đau c.h.ế.t đi sống lại.

“A----- đau c.h.ế.t tôi rồi, mấy người nhẹ chút... nhẹ chút...”

Uông Tiệm Ly đau đến mức gào khóc thảm thiết, trong lòng nguyền rủa Khương Nặc một trăm ngàn lần.

Đàm Linh băng kỹ vết thương cho gã ta, nhìn thấy quần áo trên người gã ta gần như đều thấm ướt máu, muốn đỡ gã ta đứng dậy thay quần áo, nhưng bây giờ khẽ động vào gã ta, gã ta lại kêu đau thảm thiết.

Đàm Linh đau lòng vô cùng, ôm gã ta khóc.

Một lúc lâu, Uông Tiệm Ly mới miễn cưỡng trở lại bình thường, yếu ớt nói với Vương Cường:

“Anh Cường... Lưu Thục Cầm kia không thể dùng được... nhất định phải đuổi ra khỏi ban quản lý toà nhà.” Trong lòng gã ta hận thấu Lưu Thục Cầm ngu ngốc bán đứng gã ta, nếu không phải bà ta nói lộ ra, người phụ nữ điên Khương Nặc kia làm sao biết là gã ta nói.

“Được, được, tôi biết rồi.” Vương Cường ứng phó nói.

Trương Thành thấy gã ta tức giận trong lòng, cam kết: “Không sao Tiệm Ly, chúng ta lát nữa đi tìm bác gái kia tính sổ, trút giận cho cậu.”

Vương Cường: “Lưu Thục Cầm lớn tuổi rồi, đánh bà ta một trận có thể sẽ c.h.ế.t người.”

TBC

“Vậy thì lấy vật tư trong nhà bà ta.” Trương Thành lớn tiếng nói: “Anh Cường, Tiệm Ly bị bà ta hại thành như này, nhất định phải có lời giải thích.”

Trong lòng Vương Cường có chút không vui, nhưng nhìn dáng vẻ này của Uông Tiệm Ly, lại nhịn một chút: “Tuỳ các cậu, đừng làm quá đáng.”

Uông Tiệm Ly thở ra một hơi, giọng nói run rẩy: “Anh Cường, anh cũng thấy đấy... Khương Nặc ác độc như vậy, chính là không mở cửa, vật tư trong nhà cô ta chắc chắn vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta...”

Ra quân không có lợi, Vương Cường cũng đen thui mặt: “Không nghĩ tới con ch.ó cái này còn có vũ khí, việc này hơi khó giải quyết. Hay là như này, các cậu nghỉ ngơi trước một chút. Chúng ta lại thương lượng đối sách lần nữa.”

“Còn phải đợi cái gì chứ?” Trương Thành nói: “Nếu cô ta đã bất nhân, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa! Không phải chỉ là cung tên thôi à, tuỳ tiện cầm thứ gì cũng có thể chặn.”

“Đúng, dùng đồ ngăn cản cung tên, Ngô Đại Giang có thể cắt cửa.” Lưu Văn Nghĩa cũng nói theo: “Lại có thêm hai người cầm gậy dài, bên trên buộc dao. Nếu cô ta dám xuống ngăn cản, thì đ.â.m c.h.ế.t cô ta qua cánh cửa.”

Trương Thành lại nói: “Còn có thể từ chỗ cửa sổ ở cầu thang, đến đập vỡ kính nhà cô ta. Chỉ cần có thể đập vỡ, lại làm cái thang dài một chút là có thể đi từ tầng 34 lên thẳng nhà cô ta. Đến lúc đó cho dù cô ta có ba đầu sáu tay, cũng không phải là bị tóm đến sít sao rồi hay sao?”

Vương Cường nghĩ một chút, rất nhanh đã đồng ý với phương án này: “Vậy bây giờ bắt đầu chuẩn bị, ngày mai chúng ta ra tay.”

Trong đêm, Uông Tiệm Ly vô cùng không dễ chịu.

Không chỉ thân thể khó chịu, trong lòng cũng rất dày vò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gã ta bị thương nặng, chảy một lượng m.á.u lớn, thân thể suy yếu vô cùng.

Mặc dù vết thương đã được khử trùng cầm máu, nhưng trên người bị chọc ra hai cái lỗ, vết thương cực sâu này, cần lập tức đề phòng uốn ván, nhưng Lý Mộng lại nói cô ấy không chuẩn bị vắc xin phòng bệnh uốn ván, mặc cho Đàm Linh khóc lóc cầu xin cô ấy cũng nói không có.

Một khi bị bệnh, gã ta thật sự toi đời.

Nghĩ đến khả năng c.h.ế.t hoặc là cắt, Uông Tiệm Ly muốn g.i.ế.c người.

Cũng may Đàm Linh chăm sóc gã ta vô cùng cẩn thận, cách mấy giờ lại thay thuốc khử trùng cho gã ta, băng vải và thuốc khử trùng cũng dùng trên vết thương của gã ta như thể không cần dùng tiền.

Uống hai viên thuốc, Uông Tiệm Ly mê man ngủ, nhưng vừa ngủ không bao lâu, Đàm Linh lại kéo gã ta dậy thay thuốc, lại mở vết thương ra một lần, cảm nhận sự đau đớn trầy da tróc thịt như đ.â.m vào tim, ngay cả sức để kêu la gã ta cũng không có.

Bị quần áo ướt nhẹp m.á.u dính trên người, cộng thêm đổ mồ hôi, cả người Uông Tiệm Ly như thể ở trong chảo dầu.

Gã ta chưa từng thống khổ chật vật như vậy.

Gã ta thậm chí còn đang nghĩ vì sao không dứt khoát một tên b.ắ.n c.h.ế.t gã ta đi, còn muốn gã ta sống để chịu đựng sự khổ sở này.

Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa đều bận rộn chuẩn bị xông đến tầng 35 cướp đồ, Vương Cường chỉ nhìn liếc qua một chút, cũng không quay lại, Uông Tiệm Ly đều oán hận những người này trong lòng một lần.

Là vì gã ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa sao?

...

“Chú ý, nhỏ giọng một chút!”

“Động tác nhanh lên, mau mang bàn trà lên đây.”

Trong hành lang, Vương Cường dẫn theo mấy người tập hợp lại.

Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa đứng mũi chịu sào, xách một bàn trà bằng gỗ vừa dày vừa nặng, giống như giương lên một tấm khiên lớn, từng chút từng chút di chuyển lên tầng trên.

Mấy người phía sau cầm gậy dài, những miếng gạch men sứ gì đó, cẩn thận theo sau.

Đến cầu thang thông đến tầng 35, thấy Khương Nặc không có ở đó, hai người Trương Thành nhanh chóng ép bàn trà lên trên cửa chống trộm.

“Ngô Đại Giang, lên!”

Thấy Ngô Đại Giang chậm rãi cầm s.ú.n.g phun đi qua, Vương Cường trừng mắt với anh ta, nói: “Mẹ kiếp nhanh lên! Làm chậm trễ chuyện của tôi anh biết hậu quả gì chứ?”

Ngô Đại Giang bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên.

Nhưng còn chưa kịp châm lửa, Khương Nặc đã từ trong nhà đi ra.

Cô đi về giữa tầng 36, sau đó vẫn cứ ở tầng 35, vừa có động tĩnh, đã lập tức nghe thấy rồi.

Ung dung cầm lấy cây cung, muốn nhìn xem lần này bọn họ lại giở trò gì, kết quả đi ra ngoài lại thấy một cái bàn trà đè lên cửa chống trộm, mấy người sợ hãi rụt rè trốn ở phía sau bàn trà.

Đây là cái gì? Khiên à?

Khương Nặc bỏ cây cung xuống, lấy ra một cây kiếm ngang từ trong không gian, nhanh chân đi xuống cầu thang.

Thấy cô cầm một cây kiếm dài như vậy, trong lòng mấy người Vương Cường cũng có chùn bước, nhưng việc đã đến mức này, tuyệt đối không thể nào lui lại: “Đừng sợ, có cửa lưới sắt ngăn rồi, cô ta không c.h.é.m được đến chúng ta.”

“Phía sau lên, dùng gậy đ.â.m cô ta.”

Hai cây gậy buộc kèm d.a.o xuyên qua hàng rào, nhắm vào Khương Nặc chọc tới.

Nhưng động tác của bọn họ thực sự quá chậm.

Khương Nặc vung kiếm lên, hai cây gậy đã bị chặt đứt.

Cây kiếm đồng thời xuyên qua cửa chống trộm, đ.â.m về phía n.g.ự.c Trương Thành.

Trương Thành thấy tình thế không ổn, vứt bàn trà xoay người chạy, nhưng vẫn bị c.h.é.m rách quần áo, trên vai để lại một vết thương.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com