Khắc Tiểu Phàm đang đi về phía nhà ăn.
Tim cậu ta đập thình thịch liên hồi.
Ngay khoảnh khắc Chu Tĩnh bị người ta bao vây, thật ra cậu cũng có chút bốc đồng muốn xông lên giúp. Nhưng bên kia người đông thế mạnh, cậu mà lao vào chỉ e cũng bị đánh một trận tơi bời. Huống chi đám học sinh trường ngoài xưa giờ đều rất hung dữ, tên tuổi Chu Tĩnh ở ngoài trường căn bản chẳng ăn thua.
Cậu tự nhủ trong lòng: Không sao cả, chuyện này vốn chẳng liên quan đến mình.
Tình cảm Khắc Tiểu Phàm dành cho Chu Tĩnh rất phức tạp. Nhà cậu nghèo, lại nhút nhát, vào trường Dục Đức chưa được bao lâu đã đụng ngay “chị đại” của trường – Chu Tĩnh. Sau nửa học kỳ bị hành hạ lên bờ xuống ruộng, đột nhiên Chu Tĩnh nói muốn thu nhận cậu làm đàn em. Khắc Tiểu Phàm cũng không dám từ chối.
Ước mơ của cậu là thi đậu vào một trường đại học tốt để cải thiện hoàn cảnh gia đình. Nhưng vì thứ gọi là bạo lực học đường, vì Chu Tĩnh, cậu bị ép phải nhuộm tóc xanh, trở thành đàn em của cô ta.
Phải nói rằng, Chu Tĩnh đối xử với cậu cũng không tệ, hay cho tiền tiêu vặt vì cô ta có điều kiện. Điều đó giúp Khắc Tiểu Phàm bớt đi rất nhiều gánh nặng về kinh tế. Nhưng mặt khác, cậu lại thấy ghét chính bản thân mình. Thành tích học tập rớt dốc không phanh, từ một học sinh giỏi thời cấp hai biến thành một tên côn đồ lêu lổng. Bà nội thấy cũng chỉ biết thở dài. Cậu hiểu rất rõ, bản thân như thế này thì không còn cơ hội đậu đại học nữa rồi.
Con người khi không thể đối mặt với chính mình, thường sẽ đổ hết trách nhiệm lên người khác để dễ sống hơn. Khắc Tiểu Phàm cũng vậy. Cậu trách tất cả là do Chu Tĩnh. Một mặt dựa dẫm vào cô ta để sống sót ở Dục Đức, một mặt lại căm ghét cả cô ta lẫn chính mình.
Cho nên khi bị oan và bị đuổi học, cậu mới bộc phát ra tất cả sự thù hận, đem những oán giận chất chứa trong lòng tuôn hết ra. Cậu oán Chu Tĩnh đến tận xương tủy.
Nhưng cậu không ngờ Chu Tĩnh lại đứng ra nói giúp mình.
Điện thoại từ trường gọi đến báo rằng chuyện mất tiền trong phòng thí nghiệm đã được làm sáng tỏ, cậu bị oan. Khắc Tiểu Phàm gần như không tin vào tai mình. Cậu biết rõ phong cách làm việc của trường Dục Đức như thế nào. Sau khi hỏi thăm dò đôi chút thì mới biết là do Chu Tĩnh đã đi nhờ “Diệt Tuyệt”.
Lòng cậu ngổn ngang trăm mối. Chu Tĩnh là người kỳ quặc, cảm xúc thất thường, cậu biết rõ trong mắt cô ta mình chẳng khác gì món đồ chơi hay một con thú cưng. Nhưng lần này, hành động của Chu Tĩnh khiến cậu không biết phải nghĩ sao.
Cậu không hiểu nổi ý đồ của Chu Tĩnh, nhưng cũng không thể đối mặt với cô ta. Cậu cảm thấy giữa hai người đã trở mặt, mà với tính cách tự cao và hung hăng như Chu Tĩnh, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Không ngờ lại tình cờ chứng kiến cảnh Chu Tĩnh bị gây sự.
Gia cảnh của Chu Tĩnh tốt, căn bản là một tiểu thư được nuông chiều sinh hư, ngoài mạnh trong yếu. Hét to thì giỏi, nhưng nói đến đánh nhau thật thì chưa chắc. Nhớ lần đó chỉ bị Đào Mạn đẩy một phát từ trên cầu thang xuống cũng đủ biết sức chiến đấu của cô ta ra sao.
Lần này chắc chắn Chu Tĩnh sẽ thiệt thòi.
Khắc Tiểu Phàm cố thuyết phục mình đừng quan tâm, nhưng bước chân lại chậm dần.
Chỉ cần đi thêm vài bước nữa là tới nhà ăn. Gọi một tô mì, ăn xong rồi đi ra thì mọi chuyện chắc cũng kết thúc cả rồi.
Việc vốn dĩ nên dễ dàng như vậy, vậy mà cậu lại nắm tay lại rồi thả ra, rồi lại nắm lại.
Đang do dự thì phía sau bỗng vang lên tiếng gọi.
“Khắc Tiểu Phàm?”
Cậu quay đầu lại, thấy có hai người đang đi đến – Viên Khang Kỳ và Hạ Huân. Cả hai ôm bóng rổ, mồ hôi đầm đìa, chắc vừa mới chơi xong một trận.
“Cậu quay lại đi học rồi à?” Viên Khang Kỳ hỏi.
Lòng Khắc Tiểu Phàm khẽ động. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu bất ngờ bước lên một bước, nói: “Chu Tĩnh bị người ta gây sự.”
“Gì cơ?” Viên Khang Kỳ hỏi, Hạ Huân cũng cau mày.
“Bên kia đông người, mà Chu Tĩnh chỉ có một mình.” Khắc Tiểu Phàm nói. Cậu không biết phải làm sao, báo bảo vệ thì sợ Chu Tĩnh mất mặt lại nổi nóng hơn, mà mặc kệ thì mấy đứa học sinh trường ngoài kia rõ ràng không phải dạng tử tế, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?
“Ở đâu?” Hạ Huân hỏi.
“Vườn sau.”
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào, lập tức quay người chạy về phía vườn sau. Ban đầu còn đi, sau chuyển sang chạy nhanh.
Khắc Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Nghe nói hôm đi tìm “Diệt Tuyệt”, Chu Tĩnh còn dắt theo cả Viên Khang Kỳ và Hạ Huân. Tuy không rõ quan hệ giữa họ thay đổi từ khi nào, nhưng Khắc Tiểu Phàm cảm thấy, hai người đó chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Quả nhiên.
…
Vườn sau của trường Dục Đức trước kia từng có một đình bát giác và một cái ao nhỏ. Nhưng do thời gian quá lâu, mép ao bắt đầu rạn nứt, nhà trường định dỡ bỏ để xây lại nên khu vực này ngày càng trở nên hoang vắng. Buổi tối nhìn qua trông chẳng khác gì nơi có ma ám, học sinh bình thường đều không dám bén mảng.
Trừ mấy tân sinh viên không biết đường.
Đúng mùa hè, hoàng hôn vẫn chưa tắt hẳn, cây cối trong vườn mọc rậm rạp, côn trùng bay vo ve.
Lúc Hạ Huân và Viên Khang Kỳ đến nơi thì nghe thấy một tiếng “bịch” – giống như có người ngã xuống đất.
Hai người động lòng, vội vạch nhánh cây rậm rạp tiến về phía trước.
Cành lá bị đẩy ra, khoảng đất trống hiện ra ngay trước mắt – cảnh tượng bỗng trở nên rõ ràng.
Một đám thanh niên ăn mặc lố lăng nằm la liệt dưới đất, miệng không ngừng rên rỉ thảm thiết, nhìn đúng một từ: thê thảm.
Đối diện họ, Chu Tĩnh vác trên vai một cái chổi, phần cán cầm phía trước, lông chổi phía sau. Một cây chổi bình thường mà bị cô vác lên như thể Ỷ Thiên Kiếm.
Cô vừa đánh giá đám người kia bằng ánh mắt lưu manh, vừa thong thả nói:
“Một đám đàn ông con trai như các người mà đi bắt nạt một cô gái yếu đuối tay không tấc sắt như tôi, không thấy hổ thẹn à?”
Hạ Huân, Viên Khang Kỳ: “……”
Mọi người: “……”
Tên áo sờn lông nhếch nhác rít qua kẽ răng: “Cô… cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Chu Tĩnh hạ chổi xuống: “Chúng ta bắt tay làm hòa nhé?”
“Cái gì?”
“Chuyện này vốn là hiểu lầm, đừng biến thành thảm án đẫm máu.” Chu Tĩnh tỏ vẻ không đồng tình: “Hay là, cậu bái tôi làm đại ca? Tôi che chở cho cậu? Nhìn các cậu kìa, đánh đấm chẳng đâu vào đâu.”
Câu này khiến tên áo sờn đỏ trắng luân phiên cả mặt. Định oai phong kéo đàn em đi đánh người, không ngờ bị đánh cho thảm thương thế này. Ai mà ngờ cô gái này đánh nhau giỏi đến vậy, như một bà chằn khủng long vậy.
Chỉ nghĩ đến thế thôi mà hắn đã rùng mình.
“Tôi… cô…”
Chu Tĩnh vỗ vai hắn: “Vậy là quyết định thế nhé. Tôi còn phải lên lớp, không tiếp chuyện nữa.” Cô quay người, vác chổi bỏ đi.
Vừa quẹo ra góc, đã thấy Hạ Huân và Viên Khang Kỳ đang đứng đó với biểu cảm rất khó tả.
“Sao hai người lại ở đây?” Chu Tĩnh nghĩ ra: “Thấy hết rồi à?”
Viên Khang Kỳ há hốc mồm: “Cậu vừa làm gì thế?”
“Giao lưu học hỏi với mấy người bạn.” Chu Tĩnh hơi xấu hổ.
“Cậu đánh bọn họ nằm hết xuống đất à?” Viên Khang Kỳ vẫn chưa hoàn hồn: “Lợi hại vậy sao?”
Chu Tĩnh đắc ý: “Đương nhiên, hồi đó tôi từng giúp Chu Khắc…” Cô đột ngột ngưng lại.
“Chu Khắc?” Hạ Huân hỏi.
“Con trai ông bán kem tầng dưới nhà tôi.” Chu Tĩnh bịa đại.
Ngày trước ba mẹ dặn cô phải bảo vệ em trai Chu Khắc, cô vì bảo vệ em mà chưa bao giờ biết sợ là gì. Lúc em trai bị đám côn đồ trường ngoài bắt nạt, cô – một nữ sinh cấp ba – xách gậy ra đuổi đánh chúng ba con phố.
Cả thị trấn đều biết chị gái của Chu Khắc là một nữ hán tử, bá đạo có thừa. So với cô, mấy tên côn đồ ngoài kia chẳng đáng một xu. Có thể nói, ở một mức độ nào đó, Chu Tĩnh cũng từng là huyện bá.
Nhưng cái danh "huyện bá" nghe chẳng hay chút nào, nên cô không thích lắm.
Giờ nghĩ lại, quãng thời gian vì bảo vệ em trai mà điên cuồng liều mạng đó, cũng đã xa xôi lắm rồi. Không ngờ sau bao năm, cô vẫn còn “lửa chiến” như xưa. Nhưng nghĩ lại thì bọn nhóc kia đúng là “gối thêu hoa”, yếu ớt như sên, đánh vài cú là mệt lử. Làm sao sánh được với cô – người từng trải qua vô số trận thực chiến?
Chu Tĩnh tiện tay ném cây chổi nhặt ở bờ ao xuống, nói: “Đi thôi, còn chưa ăn tối, ra mua cái bánh kẹp lót dạ đã.”
Ba người vừa bước khỏi vườn sau, Chu Tĩnh đột nhiên nhớ ra, kéo tay Hạ Huân lại: “À đúng rồi, tôi còn phải trả tiền cho cậu nữa.”
Cô móc ví, lấy ra 250 tệ đưa cho Hạ Huân, cười nói: “Cảm ơn nhé.”
“Không cần.” Hạ Huân lạnh lùng đáp.
Viên Khang Kỳ nhìn hai người với vẻ thích thú, đột nhiên hỏi: “Chu Tĩnh, cậu thật sự thích Hạ Huân à? Không thích Lâm Cao nữa?”
“Lâm Cao là ai? Tôi thấy cũng chẳng đẹp trai gì cho cam, còn yểu điệu, ẻo lả. Hạ Huân thì đẹp trai, lại tốt bụng, cậu không thích à?” Chu Tĩnh nói.
Cách nói này chẳng khác nào bà thím khen trai trẻ. Nhưng vừa dứt lời, không gian xung quanh bỗng im bặt.
Viên Khang Kỳ cười khẽ, Hạ Huân thì mặt xanh mét.
Chu Tĩnh cảm thấy không ổn, ngẩng đầu nhìn – ba bước phía trước, một nhóm người từ nhà ăn vừa đi ra. Dẫn đầu là một chàng trai trắng trẻo gầy gò, mắt nhỏ môi mỏng, ngũ quan tinh xảo, vừa lạnh lùng hơn Viên Khang Kỳ, lại mềm mại hơn Hạ Huân.
Chu Tĩnh nhận ra người đó – trong album ảnh cũ của nguyên chủ có đến 342 bức ảnh chụp người này trong tổng số 350 tấm.
Nhưng vì không hợp gu thẩm mỹ của cô nên đã xóa sạch sau khi lưu trữ một bản.
Đó chính là Lâm Cao – thanh mai trúc mã với nguyên chủ, nam chính trong câu chuyện "nữ chính theo đuổi thâm tình thiếu gia nhiều năm vẫn không thành".
Ở khoảng cách gần thế này… chắc chắn hắn đã nghe thấy hết rồi.
Thật là… trùng hợp ghê.