“Đừng lên tiếng, cho cậu ăn kẹo cẩu lương này.” Giọng cô hơi căng thẳng, sợ rằng hành động của Hạ Huân sẽ khiến bên kia phát hiện, bộ dạng lấy lòng này đúng là khiến người ta vừa buồn cười vừa bó tay.
Hạ Huân trừng mắt nhìn viên kẹo sữa trong lòng bàn tay.
Đúng lúc này, phía bên kia giá sách lại vang lên giọng nói của Lâm Cao: “Đừng khóc nữa. Ra ngoài trước đã.”
Chu Tĩnh quay đầu lại, nhìn qua khe hở, thấy Lâm Cao đang đưa khăn giấy giúp cô gái kia lau nước mắt. Nếu đây là cảnh trong phim, thì đủ khiến người ta xuýt xoa vì đẹp đôi rồi. Nhưng vì đã nắm rõ phần mở đầu đầy kịch tính từ trước, nhìn cảnh này chỉ thấy sến súa hơn là cảm động.
Cô gái được đối xử nhẹ nhàng như vậy, tạm thời không nói gì nữa. Lâm Cao nghiêng người về phía cô ấy, nói nhỏ vài câu an ủi, sau đó hai người xoay người định rời đi.
Chu Tĩnh lập tức kéo Hạ Huân trốn sang góc khuất của giá sách, trơ mắt nhìn hai người kia đi mất.
Chờ chắc chắn họ đã đi xa, Chu Tĩnh mới vỗ ngực thở phào một hơi, thầm nghĩ: Lâm Cao không phải đang yêu đương với Đào Mạn sao? Giờ lại xuất hiện thêm một cô gái khác là sao? Hơn nữa thái độ ban nãy của Lâm Cao cũng rất khó đoán, không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm? Bị tỏ tình mà phản ứng như vậy, vừa giữ được lòng tự trọng cho đối phương, lại không nói rõ ràng để còn có hy vọng. Cho dù là cố ý hay vô tình, thì chiêu này cũng đủ cho thấy EQ không thấp.
Chu Tĩnh nghĩ: Bây giờ học sinh cấp ba đã phức tạp thế này rồi sao? Mình đúng là phải bái phục thôi.
Đang nghĩ miên man, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Hạ Huân: “Cậu kéo đủ chưa?”
Cô sực tỉnh, phát hiện mình vẫn còn níu chặt tay áo cậu ta, vội vàng buông ra.
Hạ Huân liếc nhìn cô một cái, rõ ràng là cực kỳ không muốn dây dưa thêm, không nói một lời liền quay người rời đi.
Ánh mắt Chu Tĩnh dừng lại trên cuốn sách trong tay cậu, trong đầu bỗng lóe sáng, lập tức chặn lại: “Đợi đã.”
Hạ Huân: “Lại gì nữa đây?” Giọng điệu có phần bất lực.
“Nghe nói cậu là học bá của Dục Đức, lần nào thi cũng đứng nhất nhì?” Chu Tĩnh ghé lại gần hỏi.
Hạ Huân hỏi: “Muốn nói gì?”
“Giúp tôi học bù đi.”
“Không đời nào.”
“Tại sao?” Chu Tĩnh nói: “Cùng lắm tôi trả tiền dạy kèm cho cậu.” Thật ra cô nghĩ, dù có phải trả tiền thì Hạ Huân cũng sẽ không nhận. Dựa vào chuyện cậu từng sẵn sàng cho cô vay tiền, Chu Tĩnh đã nhìn ra rồi — cậu trai lạnh lùng này thực chất là một “tiểu thiên sứ” cổ lỗ sĩ.
Nhưng “tiểu thiên sứ”… à không, thiếu niên lạnh như băng lại lạnh lùng nói: “Chu Tĩnh, cậu đang đùa tôi đấy à?” Không chờ cô đáp, cậu liếc sách trong tay cô, nói tiếp: “Dùng cách này để thu hút Lâm Cao à? Vô ích thôi.”
“Liên quan gì tới Lâm Cao?” Chu Tĩnh ngơ ngác. Thấy ánh mắt Hạ Huân, cô mới hiểu ra — à, ý là cô một đứa “gái hư” mà cầm sách học là để gây chú ý, muốn làm chiêu lạ để theo đuổi Lâm Cao?
Nông cạn!
Cô nói: “Tôi bảo là tôi muốn học thật sự, cậu tin không?”
Hạ Huân: “Không tin.”
Chu Tĩnh: “…” Thật là… quá thành thật luôn rồi.
Cô nói tiếp: “Cậu không dạy cũng được, vậy cho tôi mượn vở ghi bài của cậu, tôi tự học.”
“Không.”
Chu Tĩnh nghẹn họng, hỏi: “Tại sao?” Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mọi người nói Hạ Huân là người khó gần, tính khí không tốt. Một thiếu nữ xinh đẹp thế này, nhỏ nhẹ van xin, mà cậu ta dứt khoát đến tàn nhẫn, quá tàn khốc rồi.
“Muốn chơi thì tìm Viên Khang Kỳ đi.” Hạ Huân nói: “Cậu ta nhiệt tình giúp người, chắc chắn sẽ vui vẻ cho mượn.” Nói rồi quay người đi, thái độ dứt khoát không một chút lưu luyến.
Chu Tĩnh kiên quyết đuổi theo: “Không được!”
“Sao lại không?” Lần này đến lượt Hạ Huân kinh ngạc. Viên Khang Kỳ cũng là học bá số một, chẳng có lý do gì để bị chê cả. Mọi người đều nói Chu Tĩnh thích mình, nhưng Hạ Huân chưa từng tin. Dù sao cô cũng theo đuổi Lâm Cao bao nhiêu năm, ai ai cũng biết. Bảo cô dễ dàng từ bỏ tình cảm với Lâm Cao thì khó lắm. Trong thời gian ngắn mà đổi đối tượng thích, không thực tế.
Chu Tĩnh nghiêm túc đáp: “Tôi làm gì cũng muốn chọn cái tốt nhất.” Nhất là trong chuyện học hành — cô âm thầm bổ sung trong lòng.
Hạ Huân đứng yên, khoanh tay chờ cô nói hết.
“Viên Khang Kỳ học giỏi thật, nhưng cậu mới là đỉnh cao của khối tự nhiên!” Chu Tĩnh nói.
Trước đó, lúc Phùng Yến kể về kỳ thi khai giảng, Chu Tĩnh đã tiện miệng hỏi về thành tích của Hạ Huân và Viên Khang Kỳ. Dù sao hai người này cũng là nhân vật nổi bật của Dục Đức.
Phùng Yến nói rõ ràng, Hạ Huân và Viên Khang Kỳ luôn thay nhau giữ vị trí nhất nhì, nhưng Hạ Huân là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong tổ hợp tự nhiên ở kỳ thi phân ban.
Mà giờ Chu Tĩnh từ khối xã hội chuyển qua tự nhiên, môn tổng hợp chính là điểm yếu nhất. Mà cô lại nhìn thẳng vào vấn đề, nhắm đúng chỗ yếu để giải quyết. Hạ Huân là người giỏi nhất tổ hợp tự nhiên, quá hoàn hảo. Viên Khang Kỳ dù có giỏi, cũng chỉ là hạng hai.
Tính cách ưa ganh đua của Chu Tĩnh, trong xương máu đã là vậy. Hạng hai, vẫn là thua — mà cô không thích thua.
Không ngờ lý do của Chu Tĩnh lại là vậy, Hạ Huân cạn lời, quay sang nhìn cô. Cô gái trẻ đang ở độ tuổi đẹp nhất, mái tóc vàng óng ánh cũng vì ánh mặt trời mà trở nên mềm mại dịu dàng, không còn chói mắt nữa. Giữa buổi trưa trong thư viện, cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt sạch sẽ, ôm sách đứng chắn trước mặt cậu. Dù thân hình còn thấp hơn vai cậu, nhưng lại đứng rất thẳng, như thể chẳng có gì phải sợ.
Hạ Huân nhìn cô, mắt hơi lóe sáng.
Chu Tĩnh hỏi: “Giúp hay không?”
“Không giúp.” Hạ Huân vẫn lạnh lùng như cũ, lách qua người cô mà đi tiếp.
“Mẹ nó.” Chu Tĩnh lẩm bẩm: “Sao mà keo kiệt vậy, tôi có phá vở của cậu đâu.” Rồi cáu bẳn vò vò tóc.
Bóng lưng cậu thiếu niên cao lớn thẳng tắp, đã bắt đầu có dáng vẻ trưởng thành vượt bậc, dù chỉ là một cái bóng, khi được ánh sáng mùa hè chiếu rọi cũng rực rỡ lấp lánh.
Chu Tĩnh nghiêng đầu nhìn, nghĩ thầm: Thật ra Hạ Huân là người tốt, chỉ là tính khí hơi tệ thôi.
Cô cúi xuống nhìn hai cuốn sách trong tay, lắc đầu — xem ra phải nghĩ cách khác rồi.
……
Về đến ký túc xá, Hạ Huân hiếm khi không ngủ trưa.
Mùa hè mà không ngủ trưa thì chiều đi học dễ lừ đừ lắm. Học sinh chỉ có những giấc mơ ngắn ngủi để ngủ bù, bất kể là học giỏi hay dở, thứ thiếu nhất chính là… giấc ngủ.
Hạ Huân ngồi trước bàn nghịch điện thoại, trên bàn có một viên kẹo sữa — là cái mà Chu Tĩnh dùng để “hối lộ” bịt miệng cậu ở thư viện. Cậu không thích đồ ngọt, tiện tay đặt đó, giờ nhìn thấy, lại nhớ tới cảnh Chu Tĩnh năn nỉ cậu ở thư viện.
Ban đầu từ chối là điều rất tự nhiên, nhưng giờ nghĩ lại, Hạ Huân lại thấy hơi… áy náy.
Ngay lập tức, cậu nhận ra cảm giác áy náy này thật kỳ quặc, tự mình khinh thường mình.
Trên bàn còn có hai quyển vở ghi của cậu, Chu Tĩnh đòi là để học — thật sự mà nói, cho dù cô có nghiêm túc học, chắc gì đã hiểu nổi.
Vậy mà trong lúc suy nghĩ, cậu lại tiện tay bỏ hai quyển vở vào cặp sách.
Mập và Ngụy Hùng đã leo lên giường ngủ. Viên Khang Kỳ vừa rửa mặt xong, lấy mấy quyển vở rồi chuẩn bị ra ngoài.
“Nóng như vậy, anh Khang không ở ký túc ôn bài mà còn ra ngoài hả?” Ngụy Hùng ngạc nhiên.
“Có người mượn vở ghi.” Viên Khang Kỳ giơ vở lên.
Hạ Huân sững người: “Chu Tĩnh à?”
“Sao cậu biết?” Viên Khang Kỳ ngạc nhiên.
Chưa đợi Hạ Huân trả lời, mập đã la lên: “Chu Tĩnh? Lớp 20 ấy hả? Tôi không nghe nhầm đấy chứ!”
“Ừ.” Viên Khang Kỳ gật đầu.
“Cô ấy mượn để làm gì?” Ngụy Hùng nói: “Không phải định đốt à?” Cậu ta nghiêm túc nhắc nhở: “Anh Khang tốt bụng thật đấy, nhưng làm anh em với anh thì tôi phải nhắc — giờ là lớp 12 rồi, mà vở bị đốt thì muốn viết lại cũng mệt đấy. Vả lại vở của anh là của học bá số một đấy, báu vật vô giá luôn!”
“Đốt?” Viên Khang Kỳ xoa cằm: “Không thù tôi đến thế đâu. Biết đâu cô ấy thật sự muốn học.”
Cậu quay sang nhìn Hạ Huân: “Cậu cũng định ra ngoài à? Đi cùng không?”
Lúc đó Hạ Huân đang sửa soạn cặp sách.
Cậu lắc đầu.
Viên Khang Kỳ nói: “Thôi được, vậy tôi đi trước, gặp lại ở lớp nhé.”
Viên Khang Kỳ đi rồi, Ngụy Hùng và Mập lập tức tỉnh ngủ, hào hứng bàn luận lý do vì sao Chu Tĩnh lại muốn mượn vở Viên Khang Kỳ. Trong những suy đoán rùng rợn của họ, tương lai cuốn vở ấy chắc chắn là “một đi không trở lại”.
Hạ Huân nhìn điện thoại, trong mục soạn tin nhắn còn đang gõ dở chữ “Ra đây”, người nhận chính là… Chu Tĩnh.
Cậu bật cười, xóa sạch nội dung, rồi lại lấy hai quyển vở vừa cất vào cặp ra.
Quả nhiên, cái cảm giác áy náy ban nãy, đúng là… trúng tà rồi.