Ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Lần này Quý Kiến Quân cũng trả cho Lão Tần ba mươi đồng, bằng với lần trước. Lần trước ba mươi đồng thực ra là hơi nhiều, lần này ba mươi đồng thì không nhiều, nhưng cũng không ít.
Tuy nhiên, giữa anh em với nhau, trả giá này cũng không thiệt. Vì ngoài tiền bạc ra, Quý Kiến Quân còn nợ Lão Tần một ân tình.
Lúc đưa Lão Tần về, anh còn chuẩn bị cho bạn không ít đồ, nào là một túi hạt dẻ khoảng chục cân, rồi lê, đào, táo, mỗi thứ một ít, đủ cho cả nhà ăn không hết.
Lão Tần cứ luôn miệng nói đủ rồi, đủ rồi, nhưng Tô Đan Hồng còn quyết định mua thêm một cái chân giò to để anh mang về.
Hai vợ chồng quá xá là chu đáo, Lão Tần vỗ n.g.ự.c nói: “Kiến Quân, sau này lứa hồng kia mà chín, cậu cứ hú một tiếng, tôi lập tức lái xe đến cho cậu!”
“Vậy thì chắc chắn phải làm phiền anh rồi.” Quý Kiến Quân cười nói.
Chờ tiễn Lão Tần đi, hai vợ chồng mới đóng cửa lại, bắt đầu tính toán thu hoạch lần này.
Chủ yếu là Quý Kiến Quân tự mình muốn trải nghiệm cảm giác đếm tiền, Tô Đan Hồng không bận tâm đến anh, tự mình ra sân phơi táo.
Cô muốn phơi một ít để dành. Trong sân không chỉ có táo phơi, mà còn có cả hạt dẻ. Hạt dẻ khô này hợp nhất là để hầm gà, vừa thơm vừa ngon. Đương nhiên, lúc hầm các loại canh xương khác cũng có thể cho một ít vào, dù sao cũng rất thơm.
Quý Kiến Quân ở trong phòng đếm tiền, rất nhanh đã có kết quả cuối cùng. Lúc ra tìm vợ, mắt anh sáng rực lên: “Vợ ơi, em đoán xem lần này anh kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Kiếm được bao nhiêu ạ?” Tô Đan Hồng mỉm cười.
“Em đoán đi.” Quý Kiến Quân nhìn cô.
“Không được hai nghìn thì cũng phải nghìn năm, nghìn sáu chứ?” Tô Đan Hồng nói.
“Hai nghìn hai!” Nhưng ngoài dự đoán của Tô Đan Hồng, Quý Kiến Quân báo một con số tròn trĩnh.
Tô Đan Hồng thật sự bất ngờ, hai nghìn hai, có hơi nhiều quá không?
“Sao lại nhiều thế được ạ?” Đây là lợi nhuận ròng sau khi đã trừ hết tiền công. Nếu tính cả vào thì phải đến hai nghìn tư, nghìn năm rồi?
“Cũng bình thường thôi, bán hơn nửa tháng, anh với Lão Tần gần như chạy khắp khu Đại học rồi.” Quý Kiến Quân cười nói.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Điều này cũng hơi ngoài dự đoán của anh. Mỗi ngày thu nhập bao nhiêu anh đều nắm rõ. Ngày nào cũng chở một xe tải đầy trái cây đi, buôn bán rất chạy, mỗi ngày đều thu về hơn một trăm đồng. Bận rộn lâu như vậy, có được con số này cũng là bình thường.
“Hai nghìn hai, cộng với hơn bốn trăm từ vụ anh đào trước, cũng gần ba nghìn rồi. Cái xe của Lão Tần, loại mới tinh, giá bao nhiêu một chiếc vậy anh?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Hơn ba nghìn.” Quý Kiến Quân mắt sáng lên. Đã là đàn ông thì không ai là không thích xe, hơn nữa, đây lại là chiếc xe cần thiết cho gia đình. Anh cũng biết lái, đương nhiên cũng muốn có một chiếc xe của riêng mình.
Lần này kiếm được gần ba nghìn, sắp đủ tiền mua xe rồi.
“Sau này còn có vụ hồng nữa, em định làm hết thành bánh hồng, chứ bán quả tươi không được giá.” Tô Đan Hồng nói.
“Anh cũng nghĩ vậy. Đến lúc đó cũng gần Tết, ai cũng mua về ăn Tết, giá sẽ tốt hơn.” Quý Kiến Quân gật đầu.
Chiếc xe của anh, sắp được lái về nhà rồi!
Tô Đan Hồng thấy bộ dạng của anh thì mỉm cười. Thực ra cô chưa nói, nếu muốn mua xe thì tiền đã đủ từ lâu rồi. Bởi vì không chỉ có anh và Lão Tần đi bán hàng kiếm tiền, mà anh hai của cô ở thị trấn cũng giúp bán không ít, còn chở đi bán ở huyện nữa.
Số tiền kiếm được cô đều giữ lại, để dành cho chi tiêu hàng ngày. Còn việc mua xe, cứ để anh tự lo. Nếu thật sự không đủ, lúc đó cô sẽ bù thêm một chút.
Quý Kiến Quân cất tiền đi, rồi lên núi xem mấy cây hồng. Tiền mua xe của anh nằm cả ở đó, phải chăm sóc cho tốt.
“Kiến Quân, đàn dê này ở đây lớn tốt lắm. Đàn này đến cuối năm là có thể xuất chuồng được rồi. Dê con thì cha giữ lại, con đi mua thêm một đàn dê con nữa về.” Thấy anh về, bố Quý liền nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bố Quý bây giờ trông cũng phơi phới, ông chỉ tay vào đàn dê rồi nói với con trai.
Năm ngoái mua về mười lăm con dê, năm nay đã đẻ được sáu con dê con. Những con dê khác vẫn còn đó, lớn rất nhanh, con nào con nấy cũng béo tốt, khỏe mạnh.
“Vâng ạ.” Quý Kiến Quân đồng ý ngay, trong lòng đã tính toán. Đàn dê này đợi đến cuối năm, mổ thịt rồi chở lên khu Đại học, chắc chắn sẽ bán hết veo. Nhưng chuyện này phải đợi mua xe về rồi mới tính.
Quý Kiến Quân qua xem mấy cây hồng, bố Quý cũng đi theo. Dù đã làm nông cả đời, nhưng bây giờ ông cũng phải thừa nhận, thằng ba nhà này đúng là có lộc làm ăn. Nhìn những cây ăn quả này xem, cành nào cành nấy trĩu nặng, sắp gãy đến nơi, cả cây toàn là quả.
“Số hồng này định bán thế nào?” Bố Quý hỏi.
“Con định làm hết thành bánh hồng, đến lúc đó mang lên khu Đại học bán.” Quý Kiến Quân nói.
Làm bánh hồng thì không sợ không có chỗ phơi, trên núi này chỗ nào cũng là đất trống, tha hồ mà phơi.
Bố Quý gật gật đầu: “Lúc đó cũng gần Tết, bán sẽ được giá.”
Quý Kiến Quân hỏi: “Trại gà bên đó thế nào rồi cha?”
“Con yên tâm, cha chăm sóc tốt cả. Năm nay có thu mua gà con của dân làng không?” Bố Quý nói.
“Có ạ, cũng như năm ngoái, nhưng đừng mua nhiều quá.” Quý Kiến Quân nói.
Dù sao nhà mình cũng có không ít gà mái có thể ấp trứng.
Vốn dĩ anh nghĩ nuôi gà sẽ làm vườn cây bị hôi, nhưng may mà Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng đều chăm chỉ. Công việc chính hàng ngày của họ là dọn dẹp vệ sinh trại gà và chuồng dê. Mỗi tháng đi bệnh viện mua nước khử trùng về cũng tốn một khoản không nhỏ.
Nhưng vì an toàn, cũng không thể tiếc tiền, dù sao thì mười mấy, hai mươi đồng đó vẫn có thể chi trả được.
Bố Quý đồng ý, rồi qua nói với mẹ Quý. Mẹ Quý nói: “Cần gì phải đi mua của dân làng nữa? Nhà mình cũng có không ít gà mái mà.” Theo ý bà, hoàn toàn không cần thiết phải tốn khoản tiền đó.
Nhưng nói thì nói vậy, mẹ Quý vẫn đi hỏi thăm dân làng xem nhà ai có gà con dư muốn bán, bà sẽ thu mua, chỉ là không cần nhiều, bằng năm ngoái là được.
Mấy bà già trong làng nghe nói cần gà con, cũng vui vẻ đồng ý.
Bây giờ mẹ Quý ở trong làng cũng là một nhân vật có tiếng tăm. Mấy bà chị em già này cũng không thể không nể phục. Nhìn xem con trai nhà người ta thành đạt, con dâu thì vượng phu, đúng là không thể so bì.
Sau khi tận hưởng một phen tâng bốc từ các bà chị em, mẹ Quý liền về nhà.
Tô Đan Hồng đang làm bánh vừng, thấy bà đến liền nói: “Mẹ, mẹ qua đây nếm thử xem con làm món điểm tâm này thế nào.”
Mẹ Quý cũng không khách sáo, qua lấy một miếng ăn rồi cười nói: “Ngon lắm, còn ngon hơn cả ngoài hàng bán.”
“Lát nữa mẹ mang mấy miếng lên núi cho cha nếm thử.” Tô Đan Hồng nói.
“Con cứ giữ lại mà ăn.” Mẹ Quý nói, bà rất thích cái tính ăn khỏe của con dâu. Đến lúc sinh ra cháu trai chắc chắn cũng khỏe mạnh. Là cháu gái cũng tốt, dù sao cũng đã có thằng Nhân rồi, đứa sau là trai hay gái cũng không quan trọng.
“Con làm nhiều lắm ạ.” Tô Đan Hồng nói.
“Cũng là bà thông gia thương con, còn đặc biệt bảo mẹ mang vừng qua cho con ăn.” Mẹ Quý cười nói.
“Con nghe anh hai nói hết rồi, là mẹ đã cắt cho bà ngoại hai cân thịt mỡ to. Cảm ơn mẹ đã giữ thể diện cho con.” Tô Đan Hồng cười nói.
Tâm trạng mẹ Quý tốt khỏi phải nói. Bà chẳng phải là đang giữ thể diện cho Đan Hồng sao? Hơn nữa cũng là giữ thể diện cho nhà họ Tô. Bà cũng không phải là người làm việc tốt mà không muốn ai biết. Đan Hồng có thể hiểu được tấm lòng của bà, bà rất vui.