Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 110: Có thật là do nước không?



Nghe Quý Kiến Xuyên nói vậy, Quý Kiến Quân chỉ cười trừ.

 

Bữa tiệc bắt đầu, đây là chỗ của đàn ông, thím Lý Đường không tham gia. Những người khác như vợ con của Quý Kiến Hà và Quý Kiến Xuyên cũng không có mặt.

 

Sau ba tuần rượu khách sáo, chú cả Quý liền đi vào chủ đề chính, muốn nhờ anh chỉ điểm xem vườn cây ăn quả nhà mình có thể vực dậy được không.

 

Quý Kiến Quân trước đây đã được chú mời qua rồi, anh vẫn giữ nguyên cách nói cũ, rằng anh cũng không rõ lắm: “Nhưng trồng cây ăn quả thì cũng chỉ có mấy việc đó thôi ạ, bón phân tưới nước. Nếu vẫn không được thì cháu cũng hết cách.”

 

Chú cả Quý cũng biết lý lẽ là vậy, nói thêm nữa cũng không hay. Bởi vì ông thật sự không nghĩ Kiến Quân có bí quyết gì trong chuyện này. Đi lính bao nhiêu năm, nếu không phải vì bị thương mà xuất ngũ, thì cậu cũng chẳng theo nghề này.

 

Vì vậy, chú cả Quý nói: “Nhiều cây ăn quả như vậy, Kiến Quân à, phân bón trên núi chú có thể lấy một ít xuống được không? Đàn gà đó chắc chắn cũng có phân chứ?”

 

“Phân bón thì có ạ, chú cả muốn thì cứ bảo anh Kiến Hà với Kiến Xuyên lên lấy.” Quý Kiến Quân hào phóng nói: “Nếu sau này vườn cây của chú làm ăn được, cháu có thể giúp đưa anh Kiến Hà họ đến thành phố Giang Thủy, thậm chí là khu Đại học.”

 

Anh vừa mở lời, chú cả Quý đã rất hài lòng. Ông cũng nhìn ra được Kiến Quân thật tâm muốn giúp. Phân bón chịu cho, đầu ra cũng giúp tìm, như vậy là đã giúp hết sức có thể rồi.

 

Quý Kiến Hà và Quý Kiến Xuyên cũng đều cảm thấy Quý Kiến Quân rất nghĩa khí. “Nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống”, đủ để thấy tầm quan trọng của phân bón đối với nhà nông. Vậy mà Kiến Quân cũng sẵn lòng cho, thế còn chưa đủ sao?

 

“Kiến Quân à, sao thím thấy các con còn phải từ trong sân gánh nước lên núi thế? Có phải giếng nước trong sân nhà con đặc biệt tốt không?” Lúc này, thím Lý Đường cười nói.

 

“Cha cháu nói nước giếng trong nhà ngọt hơn, nên mới gánh lên dùng.” Quý Kiến Quân nói.

 

Anh biết ý của thím Lý Đường, bà ta không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Quý Hồng Quân họ từ trên núi xuống gánh nước, lần nào cũng vào nhà anh lấy chứ không ra giếng chung của làng. Giếng làng gần hơn, mà lại phải vào tận nhà gánh nước, chắc chắn có điều gì đó.

 

Và đúng như dự đoán, thím Lý Đường đã đề cập đến.

 

“Vậy để hôm nào thím bảo thằng Kiến Xuyên cũng qua gánh mấy thùng về thử xem.” Thím Lý Đường cười nói.

 

“Được ạ, muốn qua gánh thì nói trước với cháu một tiếng, không thì con Đại Hắc thấy Kiến Xuyên là đàn ông lạ, nó sẽ cắn đấy.” Quý Kiến Quân nói.

 

“Được, lát nữa thím cho hai anh em nó qua gánh luôn.” Thím Lý Đường nói là làm.

 

Quý Kiến Quân đồng ý. Nói xong chuyện chính, anh liền cáo từ ra về.

 

Rất nhanh, hai anh em Quý Kiến Hà và Quý Kiến Xuyên đã qua gánh nước. Dưới ánh mắt nhe nanh giương vuốt hung dữ của con Đại Hắc, hai anh em run rẩy gánh hai thùng nước về.

 

Đi được một đoạn, hai anh em mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Sao thế, gánh có hai thùng nước mà hai anh em bay đã ra nông nỗi này, để người ta nhìn thấy không cười cho thối mũi à?” Thím Lý Đường mắng.

 

“Mẹ, mẹ không biết đâu, con ch.ó Đại Hắc nhà anh Kiến Quân hung lắm. Nếu không có anh Kiến Quân đứng đó, hai anh em con chắc bị nó cắn mất mấy miếng thịt rồi!” Quý Kiến Xuyên lập tức nói.

 

Quý Kiến Hà tính tình điềm đạm hơn, cũng gật đầu đồng tình.

 

Thím Lý Đường không nói gì thêm, dù sao con ch.ó đó bà cũng đã thấy qua. Thật không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một con ch.ó cỏ, mà lại được nuôi to như con bê. Sợ rằng hai con sói xông vào cùng lúc cũng bị nó xé xác!

 

“Sau này con không đi nữa đâu.” Quý Kiến Xuyên lại nói. Vừa rồi anh suýt nữa thì đứng không vững!

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Mày dám không đi thử xem!” Thím Lý Đường véo tai anh. Tuy thương con trai út, nhưng đây là chuyện đại sự của cả nhà, bà tuyệt đối không cho phép lùi bước!

 

“Mẹ, mẹ tha cho con đi, con ch.ó đó hung quá, con nhìn thấy nó mà suýt nữa quỳ xuống luôn!” Quý Kiến Xuyên kêu lên.

 

“Mày có còn muốn sống những ngày tốt đẹp không?” Thím Lý Đường nói.

 

“Con thấy chính mẹ tự suy diễn thôi. Đất trên đồi nhà mình vốn không trồng được cây ăn quả. Con với anh cả và anh Kiến Quân cùng đi học, họ nói đất nhà mình không trồng được. Nhà anh Kiến Quân trồng được là do may mắn thôi. Mẹ xem mấy hộ khác trong làng, ai trồng được? Không có một nhà nào trồng lên được cả.” Quý Kiến Xuyên nói.

 

“Ta nghi là do nước này, phân bón chỉ là thứ yếu!” Thím Lý Đường nói.

 

Quý Kiến Hà không nói gì. Thực ra anh cảm thấy không liên quan đến nước, có lẽ liên quan đến phân bón một chút. Lời em trai anh nói cũng không sai, giếng nước nhà Kiến Quân thì có liên quan gì, cái giếng đó mới đào sau này thôi.

 

Lúc đó vườn cây nhà Kiến Quân đã phát triển tốt rồi, thì còn có thể liên quan gì nữa?

 

Rõ ràng Quý Kiến Xuyên cũng nghĩ như vậy, nghe mẹ mình vẫn nói thế, anh liền không muốn nói thêm nữa. Sau đó hai anh em bị thím Lý Đường dắt đi tưới nước.

 

Trong nhà bên này.

 

Quý Kiến Quân đang nói chuyện này với Tô Đan Hồng.

 

“Nếu họ nhắm vào nước nhà mình, e là phải thất vọng rồi.” Tô Đan Hồng cười nói.

 

Nước trong chum nhà cô đều là nước bình thường. Nước linh tuyền mà Quý Kiến Quân mang lên núi mới thực sự là nước linh tuyền. Nước mà Quý Hồng Quân họ thường qua gánh lên núi không phải.

 

Trừ khi là cô bảo Quý Kiến Quân mang lên núi, còn không thì chỉ là nước giếng bình thường.

 

Nếu nhà chú cả Quý nhắm vào nước giếng nhà cô, thì chắc chắn sẽ phải thất vọng.

 

Quý Kiến Quân nói: “Đợi họ biết không có gì đặc biệt, lúc đó sẽ không đến gánh nữa.”

 

Thật lòng mà nói, anh không muốn Quý Kiến Hà họ tự tiện vào nhà. Trong nhà chỉ có một mình vợ anh, rất bất tiện. Cho nên anh mới dùng con Đại Hắc để cảnh cáo họ, trừ khi anh ở nhà, còn không thì tốt nhất đừng đến, nếu không anh cũng không ngại để Đại Hắc cho họ nếm mùi, đến lúc đó đưa đi bệnh viện là được.

 

Hai vợ chồng đều có cùng quan điểm, chỉ là dù sao cũng ở cùng làng, lại là họ hàng, gánh chút nước cũng không phải chuyện gì to tát, nên đành mặc họ.

 

Sáng sớm hôm sau, thím Lý Đường đặc biệt lên núi xem, sau đó phát hiện mấy cây được tưới nước vẫn y như cũ, không có chút thay đổi nào. Bà nhíu mày nhưng vẫn không tin, bà cứ nghĩ chắc chắn là do nước giếng này!

 

Chú cả Quý dẫn Quý Kiến Hà và Quý Kiến Xuyên lên núi. Cả nhà xúc phân gà cả ngày, tiện thể cũng xem qua vườn cây, trại gà và chuồng dê của Quý Kiến Quân.

 

Dù đã không phải lần đầu tiên thấy, nhưng đến lần nữa, vẫn rất động lòng và tràn đầy nhiệt huyết. Đợi vườn cây nhà họ phát triển, lúc đó cũng có thể làm như vậy!

 

Họ qua lấy không ít phân gà trong ba ngày liên tiếp, phân bón cũng đủ dùng. Đồng thời, họ cũng qua gánh nước ba ngày liền.

 

Thím Lý Đường còn đặc biệt chia ra mấy cây chỉ tưới nước nhà Kiến Quân. Nửa tháng trôi qua, cuối cùng bà phát hiện vườn cây nhà mình đúng là có chút khởi sắc, nhưng những cây được tưới nước và không được tưới nước không có chút khác biệt nào.

 

Nửa tháng rồi, nếu có hiệu quả thì cũng phải thấy rồi chứ, chẳng lẽ thật sự không phải do nước?