Tô Đan Hồng cũng nhận thức được vị thế của gia đình mình trong làng hiện nay.
Thầu cả một ngọn núi sau lưng, trồng bao nhiêu là cây ăn quả, lại còn xây tường rào cao ngất, rồi cả chiếc xe tải lớn mà Quý Kiến Quân mới mua về nữa.
Mỗi một việc đó, việc nào mà không gây chấn động cả làng?
Chủ nhiệm thôn bây giờ rất thích mời Quý Kiến Quân qua ăn cơm. Không giống những người khác, chủ nhiệm thôn mời cơm là vì đặt nhiều hy vọng vào Kiến Quân nhà cô. Ông hy vọng anh sẽ phát triển tốt vườn cây ăn quả này, đến lúc làm ăn được thì sẽ dắt díu cả làng cùng làm giàu.
Và nếu làng giàu lên, đó cũng là thành tích của ông!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tình hình trong làng năm nay đã tốt hơn năm ngoái rất nhiều. Không ít hộ gia đình đã sửa sang lại nhà cửa, và điều này cũng không thể không kể đến công của Quý Kiến Quân.
Ví dụ như lần này, nhà nào cũng tính ấp thêm ít gà con. Số gà con này đều sẽ được Quý Kiến Quân thu mua để mang lên núi nuôi. Điều đó có nghĩa là dân làng có thêm một nguồn thu nhập nữa, phải không?
Ngoài ra, dân làng bây giờ cũng trồng không ít rau củ quả theo mùa, bán cũng được không ít tiền.
Tại sao ư?
Bởi vì anh hai của Tô Đan Hồng ngày nào cũng đến làng thu mua không ít rau củ để mang lên thị trấn bán. Giá cả cũng hợp lý, đương nhiên là yêu cầu cao hơn một chút, phải tươi ngon, đủ phân bón. Nhưng điều đó cũng bình thường thôi, không thể nào hàng nào anh cũng thu mua được.
Và nếu được chọn, thì sẽ tiết kiệm được cả một ngày công. Sáng sớm anh lái xe đến, mua thẳng tại chỗ, dân làng chỉ việc đếm tiền rồi đi làm việc đồng áng của mình.
Bán có rẻ hơn một chút, nhưng so với công việc trong nhà thì rất đáng giá.
Cũng chính vì vậy mà dân làng có thêm một nguồn thu nhập.
Còn cả việc thuê người làm. Những lúc vườn cây bận rộn, cũng cần thêm người. Ngoài những người làm thuê dài hạn, còn có những người làm công nhật, cũng có thể giúp một số gia đình trong làng có thêm chút thu nhập, phải không?
Làm công nhật chắc chắn không bằng làm thuê dài hạn. Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng là người làm thuê dài hạn, Hứa Ái Đảng lại là người cùng họ với chủ nhiệm thôn.
Trước kia khi Hứa Ái Đảng bị bố mình, ông Hứa, đuổi ra khỏi nhà, anh không được chia bất cứ thứ gì. Chính chủ nhiệm thôn đã cho anh ở nhờ trong một cái lán bên ngoài nhà mình, mới giúp anh vượt qua được giai đoạn đầu khó khăn.
Nếu không thì hai vợ chồng, vợ của Hứa Ái Đảng lúc đó còn đang mang thai, biết sống thế nào?
Và bây giờ cuộc sống của nhà Hứa Ái Đảng tốt đến mức nào? Mới hai hôm trước Tết Trung thu, nhà Hứa Ái Đảng còn cắt nửa cân thịt ba chỉ mang qua biếu.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chủ nhiệm thôn không phải vì chút thịt đó, mà đây là vấn đề thái độ. Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng hai vợ chồng họ vẫn nhớ ơn cứu giúp ngày trước của ông, điều này cũng làm người ta vui lòng.
Hơn nữa Hứa Ái Đảng vẫn là hậu bối của mình, tuy họ hàng có hơi xa, nhưng dù sao cũng có chút quan hệ. Từ khi Hứa Ái Đảng làm thuê cho nhà họ Quý, cuộc sống cứ thế ngày một tốt lên.
Bây giờ sân vườn cũng đã sửa sang lại, người trông cũng tinh thần hơn trước. Đã có tiền dư để cắt thịt mang biếu, thế còn chưa đủ nói lên tất cả sao?
Và tất cả những điều đó, đều là do Quý Kiến Quân mang lại.
Còn lại, là việc thầu đất rừng trồng cây ăn quả. Cũng vì Kiến Quân trồng tốt, nên ai cũng muốn trồng theo. Vì vậy ông đã cho thầu không ít đất, là nhiều nhất trong mấy làng xung quanh.
Còn việc vườn cây có trồng lên được hay không thì không phải việc ông có thể quản. Đất rừng có thể cho thầu đi, đó chính là thành tích của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và chủ nhiệm thôn, chính là chồng của chị Hứa.
Chủ nhiệm thôn có ấn tượng rất tốt về Quý Kiến Quân, còn chị Hứa thì có ấn tượng tốt về Tô Đan Hồng. Đặc biệt là lần trước Tô Đan Hồng xách qua một túi trái cây, cũng không hề keo kiệt, đều chọn quả to, quả ngon mang đến.
Đúng rồi, lần trước có anh đào, cô cũng xách qua cho chị năm sáu cân. Sau này có dưa hấu và dâu tây, khi chị qua nhà cô chơi, Đan Hồng liền bảo chị tự lấy về, một quả dưa hấu to hơn chín cân, và vài cân dâu tây.
Phụ nữ với nhau muốn trở mặt thì nhanh, nhưng muốn kết giao thì cũng nhanh không kém.
Đặc biệt là người như Tô Đan Hồng, ra tay hào phóng, thái độ lại điềm đạm, tính tình sảng khoái, càng dễ kết giao. Ngay cả Chân Miêu Hồng ở thị trấn, quan hệ với cô cũng rất tốt.
Cho nên với một nền tảng tốt như vậy, khi Quý Kiến Quân mang một cân bánh trung thu qua, chị Hứa còn trách anh, người đến là được rồi, còn mang quà cáp làm gì.
“Vợ em hôm nay thèm ăn nên mới làm, bảo em nhân lúc còn nóng mang qua cho mấy đứa cháu ăn.” Quý Kiến Quân cười nói. Chị Hứa tuổi tác cũng ngang ngửa anh, lớn hơn anh khoảng bốn năm tuổi.
“Tay nghề của Đan Hồng thì khỏi chê. Lần trước chị qua, nó còn mời chị ăn bánh ngọt, cũng là nó tự làm đấy.” Chị Hứa cười nói, mời anh vào nhà.
Quý Kiến Quân đến một lúc mà không thấy chủ nhiệm thôn ra, liền biết ông đã đi ra ngoài, liền hỏi: “Chị ơi, chủ nhiệm có nhà không ạ?”
“Ổng đi từ sáng sớm rồi, Kiến Quân có việc gì à? Cứ nói với chị, chị chuyển lời lại cho.” Chị Hứa nghe là hiểu ý.
“Chị ơi, Đan Hồng nhà em có thai gần năm tháng rồi, trước đây thai còn nhỏ nên không dám nói ra ngoài.” Quý Kiến Quân nói.
Chị Hứa nghe vậy liền cười: “Chị cứ tưởng chuyện gì, em về nói với Đan Hồng, bảo nó cứ yên tâm dưỡng thai, chuyện khác không cần lo, mai chị qua thăm nó.”
“Vâng ạ.” Quý Kiến Quân cười đồng ý.
Chiều tối hôm đó, chủ nhiệm thôn trở về, chị Hứa liền kể lại chuyện này với ông.
Chủ nhiệm thôn có chút ngạc nhiên, nói: “Còn sinh nữa à? Chẳng phải đã có một thằng cu rồi sao?”
“Có gì đâu mà không được, ai mà chẳng muốn đông con nhiều phúc? Sinh thêm một đứa nữa cũng không sao, Đan Hồng muốn sinh thì cứ để nó sinh thôi.” Chị Hứa nói.
“Đây không phải là vấn đề sinh hay không sinh. Nếu nó sinh, thì những người khác trong làng muốn sinh nữa thì làm thế nào?” Chủ nhiệm thôn cau mày.
Chị Hứa thản nhiên nói: “Chuyện này có gì khó đâu. Ai muốn sinh thì nộp tiền phạt. Sinh con thứ hai phạt bốn trăm đồng, ai nộp nổi thì cứ cho sinh. Nếu không nộp nổi mà dám sinh, ông cứ dẫn người đến dỡ nhà đi. Nhưng Đan Hồng thì tiền phạt đó nó nộp nổi, mai tôi cũng qua nói với nó một tiếng.”
Chủ nhiệm thôn nghe vậy cũng không còn gì để nói, gật đầu: “Vậy mai bà qua nói một tiếng.”
Sau đó ông thấy mấy đứa con trong nhà mỗi đứa một miếng bánh trung thu cầm ăn, mùi thơm rất hấp dẫn, liền hỏi: “Lúc này ở đâu ra bánh trung thu thế?”
“Kiến Quân mang qua đấy, Đan Hồng hôm nay mới làm.” Chị Hứa cười nói.
“Bảo sao bà nhiệt tình thế.” Chủ nhiệm thôn cười liếc vợ một cái.
“Tôi cũng không phải vì chút lợi lộc đó đâu. Tôi với Đan Hồng quan hệ tốt mà, ông đừng có nghĩ xấu về tình bạn của chúng tôi.” Chị Hứa bực mình nói.
Chủ nhiệm thôn nói: “Biết rồi, biết rồi. Vợ thằng Kiến Quân đúng là không tệ, bà thân với nó một chút cũng tốt.”