Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 115: Kinh doanh không chung đụng



Kiểu buôn bán có trật tự như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Tiến Đảng được thấy.

 

Nhớ lại cửa hàng của mình ở thị trấn, vào lúc đông khách nhất buổi sáng, cứ như một trận chiến, hai người bận tối mắt tối mũi. Bây giờ gà trong nhà đều được mổ từ tối hôm trước rồi ngâm trong nước giếng cho mát. Tháng Chạp trời lạnh thế này tuyệt đối không hỏng được, chứ nếu để trong ngày thì chắc chắn không xong.

 

Thấy việc kinh doanh ngày càng tốt và ổn định, anh đã tính toán xong, sang năm sẽ mua một cái tủ lạnh, loại tủ lạnh lớn chuyên để trữ hàng.

 

Chuyện xa không nói, cứ bận rộn như vậy, đến khi hoàn hồn lại, hàng trên xe đã vơi đi gần hết.

 

Chỉ còn lại chưa đầy nửa cân bánh hồng, được Quý Kiến Quân tặng luôn cho một ông cụ quen mặt. Ông cụ này đặc biệt thích mật ong của anh, lần này mua hẳn mười chai, là người mua nhiều nhất. Bởi vì lần này Quý Kiến Quân không giới hạn số lượng mua, còn nói ngày mai sẽ đến nữa, bảo mọi người không cần tranh giành vội vã. Nhưng chẳng ai thèm nghe anh, ai tranh được bao nhiêu thì cứ tranh, tiền mang theo gần như tiêu sạch.

 

Hơn nữa, vì đã có kinh nghiệm mấy lần trước Quý Kiến Quân đến mà họ không mang đủ tiền, nên bây giờ những cô bác đã “nhận diện” anh đều mang đủ tiền trong người. Họ có linh cảm rằng gần cuối năm anh sẽ lại đến, nên cứ chuẩn bị sẵn, không dùng đến cũng chẳng mất gì, phải không?

 

Và thế là, lần này họ đã gặp may, mua sắm thỏa thích.

 

Ví như ông cụ này, ngoài mật ong, ông còn mua không ít thứ khác: mười mấy cân trứng gà, hai con gà, và mười mấy cân thịt dê, gần như tiêu hết số tiền mang theo, không còn tiền mua bánh hồng, đành đứng nhìn. Thấy vậy, số bánh còn lại nửa cân, Quý Kiến Quân cũng không tính tiền, tặng luôn cho ông.

 

Ông cụ cũng cười ha hả nhận lấy, nói: “Vậy được, tôi mang về cho thằng cháu nhỏ ăn đỡ thèm. Đồ nhà cậu thì không chê vào đâu được. Ngày mai vẫn giờ này qua bán à?”

 

Ông phải hỏi cho rõ. Hôm nay có mấy người hàng xóm không ra, ngại trời lạnh quá. Chỉ có ông ôm hy vọng mà ra, hôm nay về sẽ báo cho họ, bảo họ ngày mai tự ra chờ. Lần này số mật ong ông mua về, một chai cũng không chia cho mấy ông bạn già nữa.

 

Lần trước mua về năm chai, vốn chỉ được mua giới hạn ba chai, ông phải năn nỉ mãi mới mua được năm chai. Cuối cùng mình chỉ còn lại một chai, bốn chai kia đều bị chia hết.

 

Sau đó mấy ngày, ông liền hối hận!

 

Mật ong đó không giống mật ong thường. Nói thế nào nhỉ, khác ở đâu ông cũng không nói rõ được, nhưng sau khi uống vài ngày, chứng hôi miệng của ông đã cải thiện rất nhiều. Mỗi ngày chỉ hai muỗng, một muỗng buổi sáng, một muỗng trước khi đi ngủ buổi tối.

 

Đến khi uống hết một chai, chứng hôi miệng của ông đã biến mất. Không chỉ vậy, chuyện đi vệ sinh cũng thuận lợi hơn.

 

Bây giờ về già rồi, không như lúc còn trẻ, đủ thứ bệnh tật. Đến bệnh viện lấy thuốc chỉ tốn tiền vô ích, chẳng có hiệu quả gì. Không ngờ mật ong rừng này lại có tác dụng tốt như vậy.

 

Nhưng mà hết rồi, tuy mua về không ít, nhưng chỉ còn lại một chai, số còn lại đã chia cho mấy lão già kia.

 

Cũng vì lần trước mua trái cây của Quý Kiến Quân ăn thấy tốt, nên lần này ông mới tin tưởng mua thử về. Ai ngờ hiệu quả lại rõ rệt đến vậy.

 

Tức nhất là mấy lão già kia cũng cảm thấy tốt, có người thấy dạo này ngủ ngon hơn, có người thấy bệnh ho kinh niên năm nay cũng không nặng như trước, đều kéo đến tìm ông đòi thêm.

 

Chính ông còn không có, lấy đâu ra mà cho!

 

Nhưng ông Cao này cũng là người kiên nhẫn. Lần trước nói chuyện với Quý Kiến Quân, nghe nói tháng Chạp anh sẽ lại đến, thế là ông liền ra “nằm vùng”.

 

Hôm nay cuối cùng cũng chờ được, ông gần như dốc hết tiền trong người ra mua. Bánh hồng đành để sau, nhưng không còn tiền mua. May mà cậu trai này cũng là người tử tế, tặng luôn cho ông nửa cân, để ông cũng được nếm thử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quý Kiến Quân liền nói với ông, ngày mai vẫn giờ này anh sẽ đến. Nếu ở đây không tiêu thụ hết hàng, anh sẽ phải chở sang chợ khác.

 

Nhưng nếu có thể bán hết hàng ở đây, Quý Kiến Quân cũng không cần phải chạy nhiều. Ở đây anh được ủng hộ nhất, những nơi khác tuy cũng không tệ, nhưng không giống ở đây, gần như lần nào đến cũng được hưởng ứng nhiệt tình.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Đặc biệt là các cô các bác này, rất nể mặt anh. Anh cũng thích giao dịch với những cô bác về hưu này.

 

Họ đều là công nhân về hưu, tháng nào cũng có lương hưu. Ví như ông Cao này năm nay 61 tuổi, là một giáo viên già, vợ mất đã nhiều năm. Năm nay ông cũng về hưu, nhưng tháng nào cũng có lương hưu cố định.

 

Dưới ông có hai con trai, ba con gái. Hai con trai làm trong ngành giáo dục, ba con gái cũng đều đã lấy chồng, nghe giọng điệu thì nhà nào cũng khá giả.

 

Dưới nữa còn có cháu nội, cháu ngoại, đúng là một đại gia đình. Bây giờ sắp Tết, ông liền mua nhiều một chút về. Nhà có tủ lạnh, ăn không hết thì cứ cho vào tủ lạnh. Hôm nay dù không để trong tủ lạnh, phơi ở ban công cũng không hỏng được, để qua đêm là đông cứng lại.

 

Nhà đông người, mua về từng này thứ thực ra còn ít, nhưng hôm nay chỉ mang theo từng đó tiền, nên bánh hồng đành để sau, mua những thứ khác trước.

 

Vốn đã có lương hưu, lại thêm con trai con gái hiếu kính, ông Cao có thể nói là rất rủng rỉnh.

 

Trước kia không có sở thích gì lớn, bây giờ ông đã tìm được chỗ để tiêu tiền.

 

Đó là mua đồ ăn, cái gì ngon thì mua. Đến tuổi này rồi, cũng không còn nhiều năm để hưởng phúc, không tranh thủ hưởng thụ thì còn đợi đến bao giờ?

 

Hơn nữa, chắc cũng không phải ông ảo giác, ông cảm thấy những thứ mà cậu lính trẻ này mang đến thật sự rất tốt. Thịt dê hầm ăn vào người ấm áp, dễ chịu, trứng gà và gà cũng ngon hơn ngoài hàng.

 

Từ khi mua đồ của Quý Kiến Quân về làm, ông cảm thấy cơ thể mình khỏe ra không ít.

 

Những ông bạn già khác chắc cũng có cảm giác này.

 

Càng về già, người ta càng quý trọng sinh mệnh. Càng có tiền, lại càng muốn hưởng phúc. Vì vậy, Quý Kiến Quân đã trở thành một bảo chứng sống trong mắt các cô các bác này.

 

Hôm nay Tô Tiến Đảng coi như đã được mở mang tầm mắt.

 

Làm xong việc, anh cùng Quý Kiến Quân đi ăn một bát mì, sau đó hai người chuẩn bị về. Quý Kiến Quân hỏi: “Anh có muốn tiện thể mang một cái tủ lạnh về không?”

 

Trừ lúc mới bắt đầu, bây giờ anh và Tô Tiến Đảng không còn tính toán như trước. Anh bán sỉ gà và trứng gà cho Tô Tiến Đảng, không lấy hoa hồng nữa. Còn tiền thuê nhà trước đây đã trả, mấy đồng đó không cần phải tính toán thêm.

 

Cho nên sau này việc kinh doanh ở thị trấn là của riêng Tô Tiến Đảng, Quý Kiến Quân không dính líu vào nữa.

 

Họ hàng là họ hàng, nhưng chuyện kinh doanh nên tách bạch ra, nếu không thì tình thân cũng khó bền.

 

Bây giờ bán sỉ thẳng cho Tô Tiến Đảng như vậy, đối với tương lai của cả hai nhà đều tốt, không có mâu thuẫn ngầm nào.