Mới nói đến đó, Tô Tiến Đảng đã lái xe tới.
Thấy anh, mẹ Quý cười gọi: “Tiến Đảng, con ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì xuống bảo Đan Hồng nó nấu cho bát mì. Trời lạnh thế này, phải ăn cho no bụng.”
“Cháu cảm ơn thím, nhưng cháu ăn rồi mới qua ạ.” Tô Tiến Đảng cười nói.
“Vậy thì tốt rồi, hôm nay muốn lấy bao nhiêu trứng gà?” Mẹ Quý hỏi.
“Vẫn là hai sọt ạ.” Tô Tiến Đảng nói.
“Vậy không cần phải đóng thùng nữa, thím rảnh rỗi không có việc gì, đã đóng sẵn cho con rồi. Con qua cân lại là được.” Mẹ Quý nói.
“Vâng ạ.” Tô Tiến Đảng gật đầu.
Anh qua cân lại, sau đó ghi số vào quyển sổ bên cạnh. Trong túi anh cũng có một quyển sổ, anh cũng ghi vào đó. Bây giờ gần cuối tháng rồi, cứ thanh toán theo tháng, một tháng tính một lần, đỡ phải ngày nào cũng tính toán.
Cho nên có hai quyển sổ, đến lúc đó đối chiếu là có thể tính tiền ngay.
Tô Tiến Đảng dọn trứng gà lên xe rồi đi. Mẹ Quý liền lấy quyển sổ ra xem qua, nói: “Thằng Tiến Đảng làm việc cũng đáng tin cậy.”
Trứng gà thường đã được đóng sẵn, trừ khi quá bận không có thời gian. Mà đã đóng sẵn, mẹ Quý đều không ngại phiền mà tự mình cân trước một lần, sau đó đợi Tô Tiến Đảng đến lại cân một lần nữa, không hề có sai sót.
“Nếu thằng Tiến Đảng không được việc, thì thằng Kiến Quân cũng không dắt nó đi buôn bán cùng, còn cùng nhau lên khu Đại học bán hàng đâu.” Bố Quý thản nhiên nói.
Ông tin tưởng vào nhân phẩm của Tô Tiến Đảng. Chỉ có bà vợ già của ông là hay hẹp hòi. Nhưng cũng bình thường thôi, phụ nữ mà, gần như ai cũng vậy.
Mẹ Quý cũng thở dài: “Tôi biết ông già này muốn nói gì rồi. Sau này tôi không can thiệp vào chuyện của thằng Kiến Quân nữa là được chứ gì?”
Bà đương nhiên hiểu ý chồng. Lần trước Kiến Quân bảo Tô Tiến Đảng, anh vợ thứ hai, đi thị trấn mở cửa hàng, cũng không giới thiệu cho anh em ruột. Rồi cả chuyện đi khu Đại học bán hàng, cha anh không đi được, anh cũng không nghĩ đến anh em mình, thà gọi đồng đội cũ, thà gọi anh vợ, chứ nhất quyết không muốn làm việc cùng anh em ruột.
Cùng lắm thì những lúc vườn cây bận rộn, gọi họ lên giúp, tiền công tính toán sòng phẳng. Còn những chuyện khác, Kiến Quân không muốn anh em mình nhúng tay vào.
Đối với chuyện này, mẹ Quý có ý kiến. Trước kia ý kiến còn không nhỏ. Theo bà, đó mới là anh em ruột thịt, còn kia chỉ là anh em bên nhà vợ. Tuy cũng thân, nhưng sao có thể so sánh được với anh em ruột?
Không có lý do gì mà không giúp đỡ anh em nhà mình, lại đi giúp đỡ người ngoài, phải không?
Nhưng bây giờ bà đã nhìn ra.
Kiến Quân làm vậy là đúng. Thằng cả và thằng hai đúng là đồ vô ơn, đến vợ mình còn không quản được, thì còn trông mong chúng nó làm được gì?
Kiến Quân có giúp chúng nó, nhưng với tính cách của chúng, giúp được thì không sao, lỡ có sự cố gì, lại bị oán trách đến chết, còn phải chịu trách nhiệm.
Vốn là anh em thân thiết, đến lúc đó cũng không còn tình nghĩa gì.
Mẹ Quý cũng không thể không thừa nhận, hai đứa con cả và con hai của bà đúng là không bằng Tô Tiến Đảng.
Nhưng may mắn là, bà cũng có một đứa con trai thứ ba có chí tiến thủ. Đương nhiên, Kiến Văn cũng tốt, công việc ổn định, cũng đã mua nhà ở thành phố, bà cũng không đến mức bị nhà họ Tô cười chê.
Không biết mẹ Quý đang nghĩ gì, mẹ Tô cũng đang đón con trai thứ hai. Tô Tiến Đảng mang một miếng thịt và hai cái sườn to vào, nói: “Mẹ, đây là vợ con mua về bồi bổ cho mẹ đấy. Mẹ đừng tiết kiệm, ăn hết con lại mua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ Tô thấy nhiều thịt như vậy xót ruột vô cùng: “Hai đứa cứ thích tiêu tiền, mẹ ở nhà có sợ không có thịt ăn đâu?” Tốn bao nhiêu tiền chứ?
Bà bây giờ mới biết, con trai thứ hai và con rể đã vay hơn một nghìn đồng để mua cái cửa hàng ở thị trấn. Bây giờ còn nợ con rể không ít tiền, mua thịt này làm gì?
“Mua về rồi thì mẹ cứ ăn đi.” Tô Tiến Đảng nói: “Con không nói chuyện với mẹ nữa, con còn phải đi thu mua ít bí đỏ, bí đao, không thì ngày mai không có hàng bán.”
“Đi đi, trên đường cẩn thận một chút.” Mẹ Tô dặn dò.
Tô Tiến Đảng liền lái xe đi. Còn trứng gà thì không cần mang về, mẹ anh tự nuôi mười mấy con gà, trứng gà không thiếu, thỉnh thoảng còn bảo anh mang đi bán.
“Mẹ, chú hai lại mang thịt về à?” Chị dâu cả Tô mở cửa ra, thấy thịt và sườn, liền cười nói.
“Ừ, tối nay ăn sườn đi, thịt này để dành ăn Tết.” Mẹ Tô là người sống tiết kiệm, bà nói.
Chị dâu cả Tô gật đầu: “Vậy cũng được. Nhưng đến lúc đó con rể chắc cũng sẽ mang ít thịt qua, hay là số thịt này nhân lúc còn tươi, mấy hôm nay ăn luôn đi mẹ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Ăn cho béo mày à!” Mẹ Tô bực mình nói.
Không thèm để ý đến con dâu, bà tự mình mang vào bếp ướp muối, định để dành ăn dần.
Chị dâu cả Tô bĩu môi, nhưng thấy hai cái sườn cũng rất vui.
Cả nhà tối hôm đó được ăn một bữa sườn kho chan cơm thỏa mãn, mùi vị thơm khỏi phải bàn.
Đây là do con trai thứ hai của bà hiếu kính. Tuy bà già nhà họ Quý có thằng con trai Kiến Quân giỏi giang, nhưng bà cũng có, không cần phải ghen tị.
Hai bà già tuy đã hòa giải, nhưng ngầm thì vẫn so kè nhau, không ai muốn thua ai.
“Đợi đến cuối năm, mẹ sẽ qua chỗ thằng Tiến Đảng giúp mấy ngày. Ở nhà các con phải trông coi cho tốt, đàn gà cũng phải chăm sóc cẩn thận cho mẹ. Nếu để mẹ phát hiện các con lười biếng, thì Tết này đừng hòng được ăn ngon, có nghe không?” Mẹ Tô nhìn chằm chằm vào người con trai cả Tô Tiến Quân và con dâu cả.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi giúp đi ạ, ở nhà không cần mẹ lo đâu.” Tô Tiến Quân vội nói.
Chị dâu cả Tô biết, nếu đi giúp, lúc về chắc chắn sẽ có đồ ăn, cũng lập tức nói: “Mẹ, mẹ yên tâm ạ, đến lúc đó con chắc chắn không làm vướng chân mẹ đâu!”
Mẹ Tô gật đầu. Rốt cuộc bà cũng lo lắng cho việc con trai thứ hai nợ con rể không ít tiền, cả đời bà chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Cho nên bà cũng muốn giúp đỡ, để Tiến Đảng có thêm thời gian đi thu mua củ cải, cải trắng, và cả những loại hàng khô như bí đao, bí đỏ, nấm của các nhà trong làng.
Tuy nói là cuối năm, nhưng ngày hôm sau, mẹ Tô đã mang theo quần áo đến.
Đối với sự xuất hiện của mẹ Tô, Tô Tiến Đảng tự nhiên rất vui. Chị dâu hai Tô vì cuộc sống bây giờ rất tốt, tuy trước đây có xảy ra chuyện không vui, nhưng lần trước Tô Tiến Đảng đi giúp Quý Kiến Quân bán hàng, mẹ Tô cũng đã hết lòng giúp đỡ, khiến chị dâu hai Tô thở phào nhẹ nhõm. Dù là chăm sóc con cái hay bán hàng ở cửa hàng, mẹ Tô đều rất giỏi.
Hơn nữa, dù trong lòng có khúc mắc gì, thì cuộc sống tốt đẹp hiện tại của chị là do đâu mà có? Cũng là nhờ con gái của bà. Ngay cả căn nhà này cũng là do cô em chồng cho mượn tiền mua.
Về tình về lý, chị dâu hai Tô đều không có ý kiến gì.
Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ cũng rất bận, nên đối với sự xuất hiện của mẹ Tô, chị dâu hai Tô cũng rất hoan nghênh.
“Mẹ không ở lâu đâu, đợi các con bận xong đợt này, mẹ sẽ về.” Mẹ Tô nói rõ lập trường.