Không chỉ Tô Đan Hồng không ưa vợ của Lão Tần, tức Trương Tuyết Lê, mà Trương Tuyết Lê cũng không ưa gì Tô Đan Hồng.
Lần trước cô ta có hảo ý qua thăm, tự cho rằng mình đã đủ thành ý, ai ngờ Tô Đan Hồng lại không nể mặt như vậy, cô ta năn nỉ mãi mà vẫn không chịu giảm giá.
Nhà cô ta là khách hàng lớn, mỗi lần qua lấy hàng đều lấy nhiều như vậy, tính rẻ hơn một chút thì đã sao?
Đồi cây nhà cô ta, nếu không phải do chồng cô ta chở cây giống qua, thì có thể làm nên chuyện được không? Vườn cây không phát triển được, thì chuyện kinh doanh sau này cũng chẳng đi đến đâu.
Tục ngữ có câu, uống nước nhớ kẻ đào giếng. Cô ta thì hay rồi, qua cầu rút ván!
Nghe vợ mình nói vậy, Lão Tần liền cau mày: “Cô nói cái gì thế?”
“Tôi nói gì anh còn không biết à? Vợ thằng Kiến Quân đúng là không được, quá hẹp hòi. Tôi đã thân thiết như vậy mà nó còn không chịu giảm cho tôi một chút giá nào!” Trương Tuyết Lê hừ lạnh.
Nói đến chuyện này, Lão Tần cảm thấy mất mặt, mắng: “Cô im đi cho tôi!”
Lần trước dắt vợ qua, vốn dĩ là muốn thắt chặt tình cảm. Tình bạn của anh và Kiến Quân thân thiết như vậy, cũng muốn hai nhà gần gũi hơn. Rốt cuộc, Kiến Quân là người trượng nghĩa, đáng để kết giao, hơn nữa cũng rất coi trọng anh.
Cho nên, anh mới dắt vợ mình đi.
Nhưng ai ngờ, vợ mình lại lén đi tìm vợ Kiến Quân để ép giá.
Lão Tần cảm thấy mặt già của mình sắp bị vứt đi hết. Ngay từ khi anh chưa mở cửa hàng, anh đã biết chuyện Tô Tiến Đảng mở cửa hàng ở thị trấn. Trước kia là giúp bán, bây giờ là tự mình ra làm riêng, cũng là lấy giá sỉ.
Tuy đó là anh vợ thứ hai của Quý Kiến Quân, nhưng về giá cả, lại giống hệt như với người đồng đội này của anh, không hề thiên vị ai. Điểm này anh cũng biết rõ. Nói tính cách của Kiến Quân mà mỗi người một giá, anh không tin.
Hơn nữa, bà vợ hẹp hòi của anh cũng đã đi hỏi những nhà khác, giá còn cao hơn một chút so với giá Kiến Quân đưa, mà chất lượng lại bình thường, không thể nào so sánh được với gà và trứng gà nhà Kiến Quân.
Ai đã từng mua gà và trứng gà ở nhà anh, thì chắc chắn sẽ trở thành khách quen, luôn khen trứng gà nhà anh có không ít quả hai lòng đỏ, kinh doanh rất tốt, lợi nhuận cũng không nhỏ.
Quan trọng nhất là lần này, vừa nghe anh nói bà chủ nhà không đáng tin, nhiều mưu mô, cậu ấy liền đề nghị anh xem có nên mua luôn không, nếu không đủ tiền thì cứ đến tìm cậu ấy!
Tình anh em được như vậy, đã là hết lòng hết dạ rồi, còn có gì không hài lòng? Anh cũng không phải là kẻ vô ơn, những năm tháng đi lính được giáo dục, không phải là không có tác dụng.
“Sao anh lại bênh nó? Rõ ràng là nó không biết cách đối nhân xử thế, anh còn trách tôi à?” Trương Tuyết Lê bất mãn.
“Em dâu không biết cách đối nhân xử thế chỗ nào? Giá này cô còn chê đắt, hay là tặng không cho cô thì mới vừa lòng? Cô đi nhà khác có lấy được hàng với giá này không? Mà còn là hàng thượng hạng như vậy?” Lão Tần mắng.
Đối với người vợ này của Kiến Quân, anh cũng rất hài lòng, cảm thấy một người phụ nữ hào phóng như vậy mới xứng đôi với Kiến Quân.
Lần đầu tiên gặp mặt, là lúc anh mang cây giống qua. Khi đó anh không muốn kiếm tiền của đồng đội. Đồng đội khó khăn lắm mới nhờ giúp một chút, sao anh có thể kiếm mấy đồng tiền lẻ đó?
Nhưng lúc giao cây, vợ Kiến Quân đã đưa thêm tiền. Tuy không nhiều lắm, nhưng tóm lại là không để anh làm không công. Mang tiền về nhà, vợ con cũng vui. Thực ra lần đó nhận tiền, trong lòng anh rất áy náy, cảm thấy không giúp được gì nhiều cho Kiến Quân, vì nhờ người khác giao cây cũng có thể giao loại tốt.
Ngược lại là sau này, cha của Kiến Quân đã giới thiệu cho anh không ít mối làm ăn.
Sau này nữa đi giúp Kiến Quân bán hàng, mỗi lần xong việc, Kiến Quân cũng không để anh về tay không. Tiền thì có, nhà Kiến Quân còn chuẩn bị thêm trái cây, thịt, trứng gà, cũng mang về nhà không ít.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Lúc giúp bán trái cây, lần nào cũng cho anh mang về một rổ to, con cái trong nhà ăn vui biết bao? Có lúc còn mang về ít kẹo bánh này nọ, vợ chồng Kiến Quân thật sự rất chu đáo.
Ngược lại là vợ mình lại không được hào phóng, để tránh sinh chuyện, nên anh mới không cho cô ta qua đó nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Tuyết Lê nghe chồng nói vậy, lập tức tức giận không chịu nổi, bắt đầu nói năng không lựa lời: “Có phải anh mê mẩn cái vẻ lẳng lơ của nó rồi không? Anh thành thật khai báo đi, có phải anh mê mẩn cái vẻ lẳng lơ của nó rồi không?”
“Trương Tuyết Lê, cô nói lại lần nữa thử xem?” Lão Tần cũng nổi giận. Vốn tưởng chỉ là keo kiệt, hay so đo, không ngờ đến những lời như vậy cô ta cũng nói ra được. Cô ta có phải là vợ anh không, có còn biết xấu hổ không?
Nếu chuyện này mà lọt ra ngoài, cả anh và nhà Kiến Quân đều sẽ gặp rắc rối!
Lão Tần nhìn người vợ bao năm của mình, bỗng thấy xa lạ đến vậy.
Trương Tuyết Lê cũng biết mình đã lỡ lời, vội nói: “Anh Tần, em nói sai rồi, em không cố ý, em chỉ là tức quá hóa rồ thôi!”
“Nếu cô không ưa hàng nhà Kiến Quân, thì thôi đi. Sau này tôi không qua nhà cậu ấy lấy nữa, tôi đi nhà khác lấy, vừa ý cô chưa?” Lão Tần cười lạnh.
Trương Tuyết Lê vội nói: “Anh Tần, anh làm gì vậy, em có nói không cho anh đi lấy hàng đâu!”
Cô ta không muốn tốn thêm tiền oan, hơn nữa, lấy trứng gà nhà khác cũng chưa chắc đã bán chạy. Rốt cuộc, trứng gà nhà Kiến Quân có không ít quả hai lòng đỏ!
“Nếu cô còn muốn lấy hàng ở chỗ Kiến Quân, thì câm miệng lại cho tôi. Sau này nếu còn để tôi nghe thấy cô chê đắt, thì cứ đi nhà khác mà nhập hàng!” Lão Tần mắng.
Trương Tuyết Lê miệng phục nhưng lòng không phục, liền chuyển chủ đề: “Hôm nay bà chủ nhà lại qua, nói bóng nói gió, muốn tăng tiền thuê nhà!”
“Nhà mình còn bao nhiêu tiền?” Lão Tần hỏi.
Trương Tuyết Lê sững người, ngượng ngùng nói: “Anh hỏi cái đó làm gì?”
“Tôi định mua luôn cái cửa hàng này.” Lão Tần nói.
Trương Tuyết Lê sững người: “Cửa hàng này rẻ nhất cũng phải hai ba nghìn, em lấy đâu ra nhiều tiền thế!”
“Hôm nay tôi đã nói chuyện này với Kiến Quân, cậu ấy nói có thể cho tôi vay một ít.” Lão Tần nói.
Trương Tuyết Lê cắn môi: “Vậy thì phải vay cậu ấy nhiều một chút.”
Lão Tần sững người, nói: “Tôi nhớ nhà mình phải còn dư khoảng một nghìn rưỡi chứ?”
Mắt Trương Tuyết Lê có chút không dám nhìn thẳng vào chồng, nói: “Làm gì có nhiều thế, đúng là không lo việc nhà không biết gạo củi đắt đỏ.”
“Còn dư bao nhiêu?” Nghĩ đến đám người bên nhà ngoại của vợ, sắc mặt Lão Tần lập tức đen lại.
Trương Tuyết Lê cắn môi: “Lần trước mẹ em không phải nói trời lạnh giặt quần áo đến sưng cả tay sao, em liền lấy tiền mua một cái máy giặt, tốn hơn ba trăm đồng.”
Mặt Lão Tần tối sầm: “Quần áo đó cần đến mẹ cô giặt à? Mấy đứa con dâu của bà ta là ăn không ngồi rồi sao? Nhà mình còn chưa có máy giặt đâu!”
“Em mua rồi.” Trương Tuyết Lê nói.
“Bây giờ trong nhà còn lại bao nhiêu!” Lão Tần trầm giọng.
“Còn, còn hơn bảy trăm.” Trương Tuyết Lê nhỏ giọng.
“Hơn bảy trăm?” Mặt Lão Tần lập tức đen kịt: “Số tiền còn lại tiêu vào đâu hết rồi?”
“Cho em trai út cưới vợ mua một chiếc xe đạp, lần trước anh rể cả không khỏe, chị cả qua vay hai trăm đồng, rồi còn của hồi môn của em gái út…” Trương Tuyết Lê đối mặt với sắc mặt của chồng, tự biết không trốn được, liền khai ra hết.
Mặt Lão Tần đã đen như mực, nghe đến cuối cùng không nhịn được nữa mà gầm lên: “Tao, Tần Ái Quốc, cưới con gái nhà họ Trương chúng mày, chứ không phải là cưới cả tổ tông nhà chúng mày về thờ. Tao nói cho mày biết Trương Tuyết Lê, bây giờ cút ngay về nhà ngoại lấy tiền về đây cho tao. Trừ cái máy giặt ra, số còn lại không được thiếu một xu. Nếu mày dám để thiếu một xu, Trương Tuyết Lê, tao sẽ cùng mày ra Cục Dân chính, chúng ta ly hôn!”