Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 139: Nhân Nhân và Tề Tề



Gà của Quý Kiến Quân một cân tăng hai hào so với năm ngoái, tăng không nhiều, nhưng cũng không ít. Tuy nhiên, mức giá này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của các ông cụ bà cụ.

 

Rốt cuộc, đồ ở khu Đại học của họ tăng giá còn nhanh hơn nhiều.

 

Thế là đợi Quý Kiến Quân mang gà lên, ai nấy đều xúm lại mua.

 

Ít nhất một người một con, có người hai con, thậm chí có người mua thẳng bốn con.

 

Có người hỏi mua nhiều như vậy ăn sao hết?

 

Người mua bốn con liền nói, chẳng phải nhà có nhiều họ hàng sao, mỗi nhà một con cũng không nhiều.

 

Bây giờ một con gà sống đã bốn năm đồng, nhà bình thường đúng là không nỡ ăn. Lần này mua bốn con, xách thẳng cái lồng gà đi, tốn hai mươi đồng.

 

Lương ở khu Đại học phổ biến đã tăng, nhưng đa số vẫn ở mức khoảng ba mươi đồng, cộng thêm các khoản trợ cấp này nọ cũng khoảng ba mươi lăm. Lần này tiêu luôn hai mươi đồng.

 

Rõ ràng, đây là nhà có điều kiện, không để ý đến chút tiền lẻ này.

 

Cả một xe gà trông có vẻ không ít, nhưng bán đi cũng rất nhanh. Từng tốp năm tốp ba, bảy rưỡi đến chợ, chưa đến chín giờ đã bán hết sạch.

 

Buôn bán mà, càng đông khách càng có người muốn mua. Mọi người thấy anh buôn bán đắt hàng, liền nghĩ đồ của anh tốt, lại càng muốn mua.

 

Càng không phải nói, những thứ Quý Kiến Quân chở đến gần như đã thành thương hiệu.

 

Chỉ có chút tiếc nuối, lần này Quý Kiến Quân chỉ chở gà đến, những quả trứng gà hai lòng đỏ và mật ong mà họ đều mong nhớ lại không có.

 

Quý Kiến Quân bán xong đồ liền đưa bố Quý đi ăn mì, sau đó hai cha con trở về. Vì thế những người đến muộn hôm nay, không mua được hàng đều tiếc nuối không thôi, đều bắt đầu canh chừng, xem lần sau cậu trai này khi nào đến, đừng để lỡ nữa.

 

“Việc buôn bán này tuy thuận lợi, nhưng Kiến Quân con cũng không được kiêu ngạo.” Trên đường về, bố Quý liền dặn dò con trai.

 

Tuy bố Quý cũng rất kích động, nhưng dù sao cũng là người đã từng trải qua sóng gió, lập tức kìm nén lại, bắt đầu răn dạy con.

 

“Cha yên tâm, con biết mà.” Quý Kiến Quân cười đồng ý.

 

Bố Quý cũng biết đứa con trai này tính tình ổn trọng, trầm tĩnh. Sau đó ông bắt đầu giúp tính toán, một con gà bốn năm đồng, một chuyến đi này được gần ba trăm đồng, việc buôn bán này đúng là không tệ.

 

Hơn nữa trong nhà còn nhiều gà như vậy, đều có thể mang đi bán, thu nhập sẽ không ít.

 

“Ngày mai có cần đến nữa không?” Bố Quý lại hỏi.

 

“Ngày mai không đi đâu ạ, để mốt rồi đi.” Quý Kiến Quân nói.

 

Đi khu Đại học một chuyến không dễ dàng, cha anh tuổi cũng không còn nhỏ, cứ từ từ thôi. Dù sao sau này cũng có nhiều thời gian. Nhưng qua một hai tháng nữa, lại bắt đầu bận rộn, lúc đó vườn cây ăn quả sẽ lần lượt chín.

 

Về đến nhà, bố Quý liền lên núi.

 

Quý Kiến Quân đỗ xe ở sân sau, rồi vào nhà xem vợ.

 

“Hôm nay cu cậu này có quấy không em?” Quý Kiến Quân rửa mặt rửa tay, hôn vợ một cái, rồi mới bế Tề Tề lên cười nói.

 

Tề Tề là tên ở nhà của cu cậu thứ hai Quý Kỳ, âm đọc gần giống với tên anh trai Quý Khả, tên ở nhà là Nhân Nhân.

 

“Bây giờ còn chưa đến lúc quấy đâu anh, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.” Tô Đan Hồng cười nói.

 

Mẹ Tô đang nấu cơm, rất nhanh đã chuẩn bị xong, bảo Quý Kiến Quân đi ăn chút. Sáng sớm đã ra khỏi nhà, ăn xong rồi nghỉ ngơi.

 

Quý Kiến Quân cũng không mệt, anh bây giờ đang lúc trai tráng, chỉ cần ăn ngon, không có chuyện gì phiền lòng thì không thành vấn đề. Thỉnh thoảng thức khuya một chút cũng không sao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ Tô cũng không ở trong phòng, liền ra ngoài phơi quần áo. Công nhận nhà có cái máy giặt đúng là đỡ việc, hơn nữa đứa cháu ngoại này bây giờ dùng tã giấy, không cần phải giặt nhiều, thật sự quá nhàn.

 

Quý Kiến Quân liền bắt đầu tính toán, trừ chi phí đi lại này nọ, hôm nay tổng cộng kiếm được hơn ba trăm bốn mươi đồng, vẫn là rất không tệ.

 

“Trên núi gà còn không ít, mốt em lại cùng cha đi một chuyến.” Quý Kiến Quân cất tiền xong, cười nói.

 

Bây giờ thu nhập trong nhà tự nhiên không chỉ có từng đó. Những nơi khác, ví như Tô Tiến Đảng ngày nào cũng phải đến nhập hàng, một tháng cũng có vài trăm đồng thu nhập. Còn bên Lão Tần cũng gần như vậy, một tháng cũng có khoảng bốn trăm đồng.

 

Cộng lại cũng không ít. Trừ tiền lương cho vườn cây ăn quả này nọ, thu nhập hàng tháng vẫn rất tốt.

 

Còn những chuyến đi khu Đại học bán hàng này, gần như là khoản thu nhập thêm, về cơ bản không dùng đến, có thể trực tiếp để dành.

 

“Vợ ơi, anh ngủ cùng em một lát.” Quý Kiến Quân nói.

 

“Vâng.” Tô Đan Hồng gật đầu.

 

Quý Kiến Quân liền lên giường ngủ, ngủ được nửa tiếng thì tỉnh, cả người đều tỉnh táo. Lúc này Nhân Nhân cũng từ trên núi xuống.

 

Vì bây giờ Tô Đan Hồng không tiện, nên mẹ Quý trực tiếp ở trên núi tự nấu cơm ăn, Yên Nhi cũng ăn trên đó, Nhân Nhân thì xuống nhà ăn.

 

“Ba, em đâu rồi?” Vừa về đến nhà, Nhân Nhân liền nói.

 

Cậu nhóc bây giờ đi đường đã rất vững, nói chuyện cũng rất lưu loát. Vẻ mặt kháu khỉnh, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ thông minh, rất đáng yêu.

 

“Em đang ngủ đấy con.” Quý Kiến Quân cười bế con trai lên.

 

Nhân Nhân liền cùng ba vào xem em. Nhìn em, cậu bé cũng rất thỏa mãn, gật đầu nói: “Để em ngủ đi, đợi em dậy rồi đút cho em ăn cơm.”

 

“Em con còn chưa biết ăn cơm đâu.” Quý Kiến Quân kiên nhẫn nói.

 

“Không biết ăn cơm ạ?” Nhân Nhân ngạc nhiên: “Em đáng thương quá.”

 

Không ăn cơm thì bụng sẽ đói, đói bụng rất khó chịu, phải ăn no căng mới được.

 

“Em con có uống sữa, sẽ không bị đói đâu.” Quý Kiến Quân cười nói.

 

“Vậy cũng không no bằng đâu ạ.” Nhân Nhân nói. Cậu bé biết sữa là gì, bây giờ cậu vẫn còn uống sữa mạch nha, nhưng vẫn không bằng ăn cơm.

 

Quý Kiến Quân cười cười, liền bế cậu bé ra ăn cơm. Nhân Nhân ăn cháo thịt nạc trứng gà, rất thơm. Thịt nạc được băm thành thịt bằm, cậu nhóc ăn rất hài lòng.

 

Ăn xong, cậu liền đến tìm mẹ.

 

“Mẹ ơi, mẹ ăn cơm chưa?” Nhân Nhân lên giường, hỏi.

 

“Ăn rồi con.” Tô Đan Hồng cười nói: “Ở trên vườn cây có giúp bà nội không?”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Có ạ, con giúp bà nhổ cỏ, bà nói con rất ngoan.” Nhân Nhân gật đầu.

 

“Vậy thì tốt rồi. Con nhìn em đi, sau này con phải dắt em chơi nhé.” Tô Đan Hồng nói.

 

“Sao em ngày nào cũng ngủ thế mẹ?” Nhân Nhân nhìn đứa em đang ngủ say sưa.

 

“Em con còn nhỏ mà, con lúc nhỏ cũng vậy. Đợi lớn lên rồi, sẽ ngày nào cũng đòi ra ngoài chạy chơi.” Tô Đan Hồng cười nói.

 

Nhân Nhân cười hì hì, sau đó hỏi bà nội khi nào dâu tây có thể ăn. Chị cậu nói dâu tây rất ngon. Cậu không có ấn tượng gì, chị cậu vẫn còn nhớ năm ngoái ăn dâu tây và dưa hấu, đều rất ngon.

 

Cho nên bị chị kể cho nghe, cậu cũng thèm.