Trác Ngạo là thượng cổ hung thú, thiên phú đặc thù, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra Tiêu Uẩn Lẫm có thể chất gì.
Thuần Dương Chi Thể cộng thêm Bất Tử Minh Thể, một con người sở hữu hai loại thể chất, ngay cả ở những đại gia tộc ở Linh giới cũng rất hiếm thấy.
Thiên phú như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn sẽ phi thăng.
Sau này trở về Linh giới, cho dù bị người ta biết được quá khứ này, cũng sẽ không làm mất đi uy phong của hắn.
Thế nên, Trác Ngạo dù biết mối quan hệ của Tiêu Uẩn Lẫm và Tô Nguyên Dữu, hắn cũng nhịn.
Vì để trở về Linh giới, hắn có thể nhịn được việc khế ước thú của đạo lữ chủ nhân mình là con cá c.h.ế.t Quân Từ!
Đáng tiếc, Trác Ngạo nghĩ thì hay lắm, nhưng cũng phải xem người ta có đồng ý hay không.
Trác Ngạo làu bàu một câu, "Nhưng hắn ký kết khế ước bình đẳng với ta, sẽ đột phá nhanh hơn."
"Chúng ta là đôi bên cùng có lợi mà!"
Quân Từ: "Song thắng cái khỉ, hoặc là ngươi ký kết khế ước chủ tớ với hắn, hoặc là ngươi cứ cả đời giữ nguyên tư thế này ở trong không gian đi, chúng ta không thể nào thả ngươi ra ngoài đâu."
Trác Ngạo quát, "Các ngươi thật quá đáng, hợp sức lại bắt nạt ta đúng không."
Quân Từ cũng gầm lên với hắn, giọng còn to hơn, "Ngươi gầm cái gì mà gầm, đã là tù nhân rồi còn gầm, có bản lĩnh thì tự mình chạy đi!"
Tô Nguyên Dữu khẽ thở dài một tiếng, "Được rồi được rồi, đừng cãi nữa, ồn ào đến đau tai ta."
Trác Ngạo bĩu môi, "Dù sao ta không thể nào ký kết khế ước chủ tớ với hắn."
Chết cũng không thể nào.
Quân Từ cười lạnh một tiếng, "Ngươi cứ ngoan cố đi, xem ngươi có thể ngoan cố đến khi nào."
Cậu còn ký kết khế ước chủ tớ với Tô Nguyên Dữu, dựa vào cái gì mà Trác Ngạo chỉ ký kết khế ước bình đẳng.
Phải để Tiêu Uẩn Lẫm và Trác Ngạo ký kết khế ước chủ tớ.
Cậu không tin Trác Ngạo có thể ngoan cố cả đời.
Quân Từ hóa thành một con cá nhỏ, phun ra một bong bóng chui vào, sau đó tìm một vị trí thoải mái trên đầu Phù Sinh.
Tô Nguyên Dữu tiến lên, xách một chân của Trác Ngạo lên, đặt ở ngoài cửa tứ hợp viện.
Trác Ngạo không động đậy, chỉ có thể mặc cho Tô Nguyên Dữu hành động.
"Cái đó, chủ nhân của con cá c.h.ế.t kia, thật ra chúng ta có thể thương lượng, ngươi giải trừ cấm chế cho ta đi, dù sao ta cũng không chạy thoát được."
Nếu cứ giữ nguyên tư thế này bất động, ngày nào cũng bị con cá c.h.ế.t Quân Từ kia trào phúng, mặt mũi hắn đều mất hết.
Tô Nguyên Dữu nghe vậy, lạnh lùng nói, "Con cá c.h.ế.t trong miệng ngươi là khế ước thú của ta, ngươi nghĩ ngươi nói nó như vậy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Trác Ngạo "chậc" một tiếng, "Nhưng ta sao chưa từng nghe nó gọi ngươi là chủ nhân, ngươi làm chủ nhân cũng thật thất bại."
Tô Nguyên Dữu lập tức cứng họng.
Bởi vì Quân Từ thật sự rất ít khi gọi nàng là chủ nhân, về cơ bản đều gọi tên nàng.
"Ha, bị ta nói trúng rồi chứ, ngươi nói ngươi đã ký kết khế ước chủ tớ với con cá c.h.ế.t đó, rõ ràng có thể cưỡng chế bắt nó gọi ngươi là chủ nhân, việc gì phải ấm ức như vậy." Trác Ngạo nói.
Tô Nguyên Dữu khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói, "Đừng châm ngòi ly gián, bất kể ngươi nói thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Đợi khi nào ngươi nghĩ kỹ rồi, ta sẽ giải trừ cấm chế cho ngươi."
Tô Nguyên Dữu mặc kệ tiếng gào thét tức muốn hộc m.á.u của Trác Ngạo, cùng Tiêu Uẩn Lẫm rời khỏi không gian tùy thân.
Theo lời của Từ Hoài Phong, toàn bộ phủ Quỷ Vương đều nằm dưới sự kiểm soát của Hoa Linh, họ không thể ở trong không gian quá lâu, nếu không bị Hoa Linh phát hiện ra chuyện không gian thì phiền phức.
………
Cứ như vậy, Tô Nguyên Dữu và Tiêu Uẩn Lẫm đã ở lại phủ Quỷ Vương nửa tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nửa tháng này, Tô Nguyên Dữu phát hiện thể chất của mình cũng có thể hấp thu quỷ khí để tu luyện.
Thế là họ bèn bế quan tu luyện trong phòng, nửa tháng không ra khỏi cửa.
Tô Nguyên Dữu còn thả Giang Yếm trong Vạn Quỷ Bàn ra, cùng nhau tu luyện.
Không có quỷ tu nào đến quấy rầy họ, rõ ràng là đã được Hoa Linh dặn dò.
Cho đến hôm nay, Tô Nguyên Dữu cảm nhận được trận pháp mình bày ra có chút động tĩnh.
Tô Nguyên Dữu và Tiêu Uẩn Lẫm đồng thời mở mắt ra khỏi trạng thái tu luyện, có người đến.
Bên ngoài phòng, Hoa Linh nhìn trận pháp trước mắt, khẽ nheo mắt lại, sau đó thản nhiên cười.
Cảnh giác cao như vậy, xem ra đã biết hắn không phải là không có mục đích.
Không bao lâu, Tô Nguyên Dữu gỡ bỏ trận pháp, từ bên trong đi ra, trực tiếp hỏi, "Hoa Linh Quỷ Vương tìm chúng ta có việc gì sao?"
Đôi môi đỏ mỏng của Hoa Linh nở một nụ cười quyến rũ, "Không có việc gì thì không thể đến tìm mỹ nhân sao?"
Tô Nguyên Dữu nhíu mày, "Hoa Linh Quỷ Vương, chúng ta là người thẳng thắn, không nói chuyện vòng vo, ngài cứ nói thẳng mục đích giữ chúng ta lại đi, đỡ phải đoán tới đoán lui, ngài không thoải mái, ta cũng không thoải mái."
Đôi mắt Hoa Linh khẽ nhướng lên, không ngờ Tô Nguyên Dữu lại thẳng thắn như vậy.
"Bổn vương chẳng qua chỉ là thích mỹ nhân thôi, có mục đích riêng gì đâu?"
"Nếu đã như vậy, chúng ta không quấy rầy Hoa Linh Quỷ Vương nữa, chúng ta xin rời khỏi phủ Quỷ Vương."
Tô Nguyên Dữu nói rồi liền kéo tay Tiêu Uẩn Lẫm vòng qua Hoa Linh, chuẩn bị rời đi.
Đồ đạc của họ đều ở trong nhẫn không gian, cũng không cần thu dọn, có thể nói đi là đi.
Hoa Linh thấy vậy, ánh mắt khẽ động, chậm rãi đi theo bên cạnh họ, "Mỹ nhân, đừng đi mà, phủ Quỷ Vương của bổn vương yên tĩnh như vậy, không có quỷ tu nào đến quấy rầy các ngươi đâu."
"Nếu các ngươi rời khỏi phủ Quỷ Vương của bổn vương, thì sẽ không có những ngày tháng an nhàn như vậy nữa, có thể sẽ mất mạng đó."
Bước chân của Tô Nguyên Dữu khẽ khựng lại, "Có ý gì?"
Cho dù rời khỏi phủ của Hoa Linh Quỷ Vương, với thực lực của họ, đánh không lại cũng có thể chạy thoát, không đến mức phải mất mạng ở Quỷ Vực chứ?
Hoa Linh không nhanh không chậm nói, "Con mụ điên Thu Tịch nghe nói trong vương phủ của bổn vương có một mỹ nhân dung mạo khuynh thành, đang hùng hổ kéo đến đây."
"Lúc này đang ở bên ngoài phủ Quỷ Vương ôm cây đợi thỏ."
Tô Nguyên Dữu nghe vậy, hừ lạnh một tiếng nhàn nhạt nói, "Hoa Linh Quỷ Vương, ngài muốn chúng ta đắc tội với toàn bộ Quỷ Vực sao?"
"Còn nữa, đừng gọi ta là mỹ nhân, ta có tên."
Hoa Linh nhướng mày, giọng hơi cao lên, "Ha, Tô mỹ nhân, ngươi thật sự nghĩ nhiều quá rồi, bổn vương sao lại có suy nghĩ đó."
Tô Nguyên Dữu nhẹ nhàng cười cười, "Ta đột nhiên cảm thấy cứ ở lại phủ Quỷ Vương cũng khá tốt, đợi đến ngày 15 tháng 7 Quỷ Môn Quan mở ra, rồi rời đi cũng không muộn."
"Kiêu Kiêu, ngươi thấy sao?"
Kiêu Kiêu là tên lúc nhỏ của Tiêu Uẩn Lẫm, cùng âm khác chữ với "Tiêu", sau khi lớn lên Tiêu Uẩn Lẫm cảm thấy có chút trẻ con nên không cho người khác gọi.
Tiêu Uẩn Lẫm nhìn ánh mắt cười như không cười của Tô Nguyên Dữu, khẽ cong môi, "Ta đều nghe theo Dữu Dữu."
Tô Nguyên Dữu tủm tỉm cười véo véo tay hắn, "Vậy được, chúng ta cứ ở lại trong phủ Quỷ Vương."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hoa Linh nhìn bộ dạng kẻ xướng người họa của họ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Tô đại mỹ nhân, có lúc quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt đâu!"
Tô Nguyên Dữu khẽ mỉm cười, "Vậy sao, ta lại không thấy mình thông minh."
"Là do tâm tư của chính ngài đều viết hết lên mặt, ngay cả che giấu cũng không thèm, là ngài xem chúng ta như kẻ ngốc thôi."
Hoa Linh sờ sờ mặt mình, có rõ ràng như vậy sao?