Thấy chiến hữu của mình ngày càng phát đạt, Quý Kiến Quân đương nhiên cũng mừng cho anh.
Lão Tần đến mượn 500 đồng, Quý Kiến Quân liền đưa cho anh.
Thực tế, anh cũng có chút động lòng, muốn mở một cửa hàng ở huyện, nhưng lại chưa tìm được người coi quán phù hợp.
Chuyện trông coi cửa hàng, chắc chắn phải tìm người tin cậy. Giống như chị Hà và Tôn Đại Sơn, thực ra cũng là vì Tô Đan Hồng tin tưởng chị Hà, nên Quý Kiến Quân mới gật đầu. Nếu không, sao Quý Kiến Quân có thể giao một việc kinh doanh quan trọng như vậy cho một người mà trước đây anh không hề quen biết như Tôn Đại Sơn?
Nhưng xem ra, mắt nhìn của vợ anh không tồi. Tôn Đại Sơn và chị Hà trông coi hai cửa hàng, vẫn như trước, mỗi một khoản sổ sách đều được tính toán rành mạch.
Mỗi lần giao hàng đều phải kiểm kê, ghi chép lại, về cơ bản không có chênh lệch gì so với sổ sách của bố anh trên núi. Từ trước đến nay đều như vậy.
Hơn nữa, vì anh đã cho họ vay tiền để mua một căn nhà, có được một căn nhà 80 mét vuông ở nơi như thành phố Đại Học là điều vô cùng không dễ dàng.
Vì vậy, hai vợ chồng lại càng ra sức bán hàng cho anh, so với trước đây, mỗi tháng còn có thêm vài đồng thu nhập.
Tiền không nhiều, nhưng thái độ làm việc khiến Quý Kiến Quân rất hài lòng. Bởi vậy, muốn mua cửa hàng ở huyện, phải có người phù hợp mới được.
Chuyện này Quý Kiến Quân liền nói với vợ.
Tô Đan Hồng cười cười: “Anh đi hỏi Quý Phong và bà nội cậu ấy xem hai bà cháu có chịu đi không. Một tháng trả cho hai bà cháu 50 đồng tiền lương, chỉ phụ trách bán hàng, còn hàng hóa bên em sẽ tự đưa qua.”
Quý Kiến Quân vốn dĩ chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ vợ anh đã tìm được người cho anh.
Hơn nữa, người này vừa nghe anh đã cảm thấy rất được.
“Đúng là vợ của anh, để anh đi nói chuyện xem sao!” Quý Kiến Quân cười nói.
Tô Đan Hồng lắc đầu, không quản anh nữa. Người đàn ông này của cô đúng là không chịu ngồi yên, cả ngày chỉ muốn bày vẽ ra việc để làm.
Thấy Lão Tần lại mở thêm một cửa hàng, bản thân anh cũng muốn thử sức, vậy thì cứ để anh làm.
Lúc Quý Kiến Quân đến, Quý Phong và bà nội đang ở nhà.
“Chú, sao chú lại đến đây ạ?” Quý Phong liền dọn ghế ra cho anh, nói.
“Chú đến tìm cháu và thím có chút chuyện.” Quý Kiến Quân nói, cũng không chần chừ, liền đem kế hoạch của mình ra nói một lượt.
Quý Phong nghe xong, mắt sáng rực: “Chú, chú tin cháu đi, cháu làm được, cháu nhất định làm được!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Nhóc con nhà cậu còn phải qua thành phố Đại Học học việc một thời gian mới được.” Quý Kiến Quân nói, rồi quay sang bà nội Quý Phong: “Thím, thím thấy thế nào ạ?”
“Kiến Quân à, nếu cháu đã tin tưởng hai bà cháu thím, thì việc này thím đồng ý. Mỗi một khoản sổ sách, thím sẽ để thằng bé Phong ghi chép cẩn thận cho cháu, cuối tháng sẽ đến đối chiếu!” Bà nội Quý Phong đương nhiên là bằng lòng.
Nhà bà chỉ còn lại hai bà cháu. Những năm gần đây, cũng nhờ có Kiến Quân giúp đỡ, cuộc sống mới miễn cưỡng qua ngày. Mà thằng bé Phong bây giờ ngày càng lớn, vài năm nữa là có thể nói chuyện vợ con rồi.
Nhưng với điều kiện gia đình thế này, ai mà ưng cho được?
Bà đã bắt đầu sốt ruột, ngày thường ăn mặc tiết kiệm, chỉ mong tích cóp cho cháu trai một khoản tiền cưới vợ. Nhưng dù có tiết kiệm đến đâu cũng chẳng được bao nhiêu.
Bây giờ có một công việc lương tháng 50 đồng bày ra trước mắt, lại chỉ là bán hàng, bà nội Quý Phong cảm thấy mình có thể làm được, cháu trai cũng đã lớn, có thể phụ giúp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy được, sáng mai Quý Phong cháu cùng Hà Sơn đi thành phố Đại Học, theo chú Đại Sơn của cháu học một thời gian, thấy được rồi thì về.” Quý Kiến Quân nói.
“Vâng ạ!” Quý Phong mắt sáng như sao.
Ngày hôm sau, cậu được ngồi lên chiếc xe tải lớn lần đầu tiên trong đời. Cảm giác đó giống như bay lên trời, cậu chỉ cảm thấy mình vừa mới lên xe mà đã đến thành phố Đại Học.
Hứa Hà Sơn liền nói lại kế hoạch của Quý Kiến Quân, Tôn Đại Sơn trực tiếp vỗ n.g.ự.c đồng ý.
Tiếp theo là những ngày Quý Phong làm học việc ở thành phố Đại Học.
Không thể không nói, mắt nhìn của Tô Đan Hồng rất tinh tường. Người mà cô đã chọn, cảm thấy có thể làm được, thì sẽ không kém.
Quý Phong tuy tuổi còn nhỏ, tính ra cũng mới mười lăm, lại vì hoàn cảnh gia đình nên người gầy gò, nhưng vì là con nhà nghèo nên đặc biệt chịu khó.
Sau khi cậu đến, công việc ở chỗ Tôn Đại Sơn gần như đều do cậu đảm nhận.
Tuy nhiên, Tôn Đại Sơn trước tiên để cậu bán hàng, tính sổ, ghi chép. Sau vài ngày huấn luyện, thấy cậu rất dễ dàng bắt nhịp, anh cũng cảm thấy hài lòng, nhưng không để cậu đi ngay mà bảo cậu tiếp tục làm quen.
Bởi vì sau này cậu sẽ phải một mình quản lý một cửa hàng. Tuy có bà nội giúp đỡ, nhưng bà đã lớn tuổi, cậu tự nhiên sẽ là người chủ lực.
Hơn nữa, Quý Kiến Quân đã giao phó, Tôn Đại Sơn tự nhiên phải đào tạo người cho tốt, nếu không chẳng phải làm mất danh tiếng của mình sao?
Học được bảy tám ngày, Quý Phong đã gần như nắm vững công việc. Hơn nữa, cậu không chỉ học những thứ đó, cậu còn học Tôn Đại Sơn cách làm gà. Bây giờ cậu cũng đã biết làm, tuy còn hơi chậm nhưng đã ra dáng. Cả việc làm cá, cậu cũng học được một tay, còn lại chỉ là cần thêm thời gian để quen việc.
Vì vậy, chưa đến mười ngày, Quý Phong đã học xong nghề.
Trước khi về, cậu nghiêm túc cảm ơn Tôn Đại Sơn, cũng cảm ơn ông bà Tôn đã thường xuyên chăm sóc cậu trong thời gian này, lúc này mới theo Hứa Hà Sơn trở về.
Trong khoảng thời gian này, Quý Kiến Quân cũng đã mua được một cửa hàng ở vị trí sầm uất tại huyện. Vì vị trí đẹp nên giá cả cũng đắt, nhưng dù đắt, Quý Kiến Quân cũng cắn răng mua.
Thế là thu nhập năm nay lại tiêu hết. Vốn định mua xe, bây giờ lại thất bại, không mua được.
Nhưng mua được cửa hàng này, Quý Kiến Quân rất hài lòng. Anh cho người sửa sang lại, mấy hôm trước đã trang hoàng xong, hai ngày nay đang chuyển hàng qua.
Quý Phong từ thành phố Đại Học về, Quý Kiến Quân cũng không cho cậu nghỉ ngơi, bảo cậu qua coi quán luôn.
“Chú, cháu biết làm gà.” Quý Phong vừa thấy cửa hàng không có lồng gà, liền nói với anh.
“Được, mấy ngày nữa chú mua cái tủ lạnh về, lúc rảnh rỗi cháu cứ làm mấy con bán kèm.” Quý Kiến Quân gật đầu.
Cửa hàng hiện tại bán khá nhiều mặt hàng, có gạo, đậu nành, trứng gà, còn có hoa quả trên núi. Vì là cửa hàng mới khai trương, nên Quý Kiến Quân còn đặc biệt đi vớt một ít cá tôm về bán, công việc kinh doanh rất tốt.
Giá cả đều đã được niêm yết sẵn, lại có bàn tính để tính tiền, rất dễ dàng.
Vài ngày sau, Quý Phong và bà nội đã gần như ổn định ở huyện. Quý Kiến Quân thấy hai bà cháu thích ứng rất tốt, ngày nào cũng tràn đầy tinh thần, anh cũng yên tâm. Nhưng anh vẫn dặn dò Lão Tần, bảo anh rảnh rỗi thì qua xem giúp.
Cửa hàng của anh cách cửa hàng của Lão Tần hơi xa, không cùng một khu nên sẽ không có cạnh tranh. Lão Tần tự nhiên không có ý kiến, còn nói lúc giao hàng sẽ giao qua luôn, nhưng bị Quý Kiến Quân từ chối.
Lão Tần thì không để ý những chuyện đó, dù sao với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ, thuận đường mà thôi.
Nhưng vợ anh ta chắc chắn sẽ có ý kiến, nên thôi, Quý Kiến Quân tự cho người giao qua là được.