Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 182: Không thể để bản thân bị bôi nhọ



Vân Lệ Lệ nhận ra ngay con gái không thích người mợ hai này, bèn gọi chị dâu hai ra phòng khách nói chuyện.

 

“Căn nhà này đẹp thật đấy, hồi trước anh hai của em cũng định mua một căn, nhưng tiền lại bị em cầm đi mất rồi.” Chị dâu hai của Vân Lệ Lệ vừa ngắm nghía căn nhà, vừa cười nói.

 

“Hồi đó nếu em không giữ số tiền ấy, anh hai mà dám có ý định đó thì anh cả đã cho một trận rồi. Tiền đó đâu phải của anh hai, là của ba mẹ mà.” Vân Lệ Lệ cười nhạt.

 

Cô thừa biết chị dâu hai đang muốn nhắc lại chuyện cũ. Nhưng tiền cô đã trả lại rồi, vả lại bây giờ giá thịt heo giảm nhiều như vậy, trước đó cô cũng nghe lời Tô Đan Hồng gọi về nhà mấy cuộc điện thoại, xem như đã trả hết ân tình.

 

Ví dụ như anh cả của cô, nhờ cô nhắc nhở kịp thời mà còn kiếm được hơn một trăm đồng, thế là đủ rồi còn gì?

 

Còn anh hai không nghe, giờ chỉ lấy lại được vốn cũng đã là may, nếu không cứ đợi thêm năm nữa xem, có mà lỗ chết!

 

Bây giờ chị dâu hai còn dám đến trước mặt cô kể công. Cô thấy mình nếu có nợ thì cũng chỉ nợ ba mẹ, chứ chẳng nợ nần gì hai người anh trai, nên cô chẳng cần phải khách sáo.

 

Chị dâu hai nói: “Nhà cửa bây giờ tăng giá, có muốn mua cũng không nổi nữa rồi.”

 

“Đúng là có tăng một chút. Hồi đó nhà chồng em cũng phải xoay xở không ít mới mua được. Anh hai lúc trước nếu muốn mua, chỉ với năm trăm đồng thì làm sao đủ, nhà ngoại chị dâu chắc cũng không cho vay được bao nhiêu đâu.” Vân Lệ Lệ thản nhiên đáp.

 

Chị dâu hai biết cô em chồng giáo viên này lanh miệng lợi hại, bèn chuyển chủ đề: “Cửa hàng của anh cả bây giờ là của ông ba chồng em đúng không?”

 

“Vâng.” Vân Lệ Lệ gật đầu.

 

Cô cũng đoán được mục đích chị dâu hai đến đây rồi.

 

“Em chồng này, hay là em hỏi ông ba chồng thử xem, ông ấy còn muốn mở thêm cửa hàng ở đây không?” Chị dâu hai nói tiếp: “Anh hai của em dạo này ở nhà rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm. Cháu gái em thì sắp vào tiểu học rồi, đến lúc đó toàn là tiền chi tiêu.”

 

Trước đây Vân Lệ Lệ từng vì chuyện của anh cả mà mở lời với Tô Đan Hồng một lần, cô đã thấy không thoải mái rồi. Đó là còn nể mặt anh cả, vì anh ấy vẫn luôn đối xử tốt với cô. Chứ anh hai thì làm gì có mặt mũi lớn như vậy, huống hồ quan hệ giữa cô và chị dâu hai cũng chẳng tốt đẹp gì.

 

“Chị dâu đến muộn quá rồi, ông ba chồng em tạm thời không có ý định mở thêm cửa hàng ở đây đâu.” Cô cũng không nói thẳng thừng, chỉ bảo là “tạm thời”.

 

Nghe vậy, chị dâu hai liền nói: “Sao lại không mở chứ, chị thấy cửa hàng của anh cả làm ăn phát đạt lắm. Hai hôm trước chị hỏi chị dâu cả, chị ấy bảo mỗi tháng ông ba chồng em kiếm được không ít tiền đâu.”

 

“Đúng vậy, nên ông ba chồng em mới mở thêm một cửa hàng ở huyện bọn em rồi, làm gì có hơi sức đâu mà lo thêm một cái nữa trong thời gian ngắn được?” Vân Lệ Lệ giải thích.

 

“Chuyện này ai biết trước được, em cứ hỏi giúp một tiếng đi.” Chị dâu hai vẫn cố nài.

 

“Được thôi.” Vân Lệ Lệ đồng ý ngay: “Để lúc nào đi làm em dùng điện thoại văn phòng gọi hỏi thử xem.”

 

Lúc chị dâu hai về, Vân Lệ Lệ còn đưa một ít đồ bảo chị mang về.

 

“Mẹ.” Yên Nhi khẽ nhíu mày: “Mợ hai là ai vậy mẹ?”

 

“Mợ hai là vợ của cậu hai con, là chị dâu của mẹ. Sao thế, Yên Nhi không thích mợ à?” Vân Lệ Lệ hỏi.

 

“Không thích ạ, ánh mắt mợ ấy nhìn con giống mấy thím trong làng nhìn con lắm, con không thích.” Yên Nhi còn quá nhỏ để hiểu đó là ánh mắt gì.

 

Nhưng Vân Lệ Lệ thì biết, đó là ánh mắt ghen tị.

 

Con gái cô sống tốt hơn con gái chị ta, ngoại hình cũng xinh đẹp hơn, nên chị dâu hai mới ghen ghét.

 

“Không cần để ý đâu con, mợ ấy cũng không hay đến đây.” Vân Lệ Lệ nói.

 

Yên Nhi gật đầu, rồi nói sang chuyện khác: “Tết con còn về thăm Nhân Nhân và Tề Tề nữa, không biết trong bụng mợ ba là em trai hay em gái.”

 

“Tết mình về, đến lúc đó mang quà về cho các em, chúng nó chắc chắn sẽ vui lắm.” Vân Lệ Lệ cười nói.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vâng!” Yên Nhi gật đầu.

 

Từ khi cùng ba mẹ ra ngoài sống, cô bé mới biết có em trai là một điều hạnh phúc đến nhường nào, không còn phải một mình, làm gì cũng có người chơi cùng.

 

Cô bé rất nhớ các em trai của mình.

 

Không biết bây giờ các em có nhớ cô không?

 

Nhân Nhân thì có nhớ, hôm nay còn bảo ba gửi táo đỏ cho chị ăn: “Chị con thích ăn táo đỏ, ba nhờ chú Hà Sơn lúc giao hàng, tiện gửi cho chị con một giỏ nhé.”

 

“Được.” Quý Kiến Quân đồng ý.

 

Nhân Nhân lúc này mới gật đầu hài lòng. Còn Tề Tề thì vô tư hơn, gần như đã quên mất chị Yên Nhi rồi.

 

Cậu bé chạy đến ôm chân ba, nũng nịu: “Ba, cho con đi ra hồ chứa nước với, con muốn xem vịt!”

 

“Hôm nay không được, mai hãy đi.” Quý Kiến Quân nói.

 

“Hôm nay cơ!” Tề Tề không chịu.

 

“Hôm nay ba không đi qua đó, ba dẫn con đi nhặt đậu phộng nhé.” Quý Kiến Quân nói rồi bế bổng cậu bé lên, cho ngồi trên vai mình. Lần này Tề Tề không làm ầm ĩ nữa, vui mừng khôn xiết, cảm giác như mình đang bay lơ lửng, ôm đầu ba mà nhảy cẫng lên.

 

Quý Kiến Quân hỏi Nhân Nhân có muốn đi cùng không, Nhân Nhân lắc đầu: “Lát nữa con phải đi tưới nước trên núi với mẹ.”

 

Thế là Quý Kiến Quân dẫn Tề Tề đi.

 

Hai cha con ra sân phơi giúp mọi người xử lý đậu phộng, bận rộn đến tận năm giờ mới về nhà.

 

Tô Đan Hồng thì dẫn Đại Hắc và con trai cả đi dạo trong vườn cây ăn quả. Dạo xong về nhà nấu cơm tối, đó là cuộc sống thường ngày của cô, nhàn nhã mà không nhàm chán. Nếu thật sự chán, cô sẽ ngồi thêu thùa, lúc đó thời gian trôi qua rất nhanh.

 

Hôm sau, Vân Lệ Lệ gọi điện đến, hỏi thăm tình hình cái thai trong bụng cô, sau đó kể về ý định của chị dâu hai.

 

“Anh cả em thì không nói, chị dâu cả dù có lúc hồ đồ nhưng anh ấy vẫn là người hiểu chuyện. Nhưng anh hai em thì bản thân đã không rõ ràng, lại thêm tính cách của chị dâu hai nữa, nên em chỉ đồng ý ngoài miệng thôi, nói với chị một tiếng chứ không định giới thiệu thật đâu.” Vân Lệ Lệ nói.

 

Tô Đan Hồng cười: “Thật ra cửa hàng bên anh cả của em, gần đây sổ sách cũng có chút chênh lệch. Lệ Lệ, nếu em rảnh thì qua nhắc nhở chị dâu một chút, bảo chị ấy ghi chép sổ sách cho cẩn thận. Mỗi lần xuất nhập hàng đều phải ghi lại. Mấy cửa hàng mà chỉ có bên chị dâu cả của em là có chênh lệch thôi.”

 

Chênh lệch không lớn, một tháng chỉ khoảng năm, sáu đồng, nhưng nếu cô không nói thì chẳng khác nào dung túng. Bây giờ thì ít, sau này thì sao?

 

Vân Lệ Lệ vừa nghe, lập tức nói: “Chị yên tâm, về em sẽ nói với anh cả ngay!”

 

Cô biết ngay mà, bà chị dâu cả này cũng chẳng phải người biết điều gì!

 

“Nhân Nhân dạo này cứ nhắc chị nó, Tết em phải đưa Yên Nhi về đấy nhé?” Tô Đan Hồng chuyển chủ đề.

 

“Yên Nhi hai hôm trước cũng nói nhớ các em đấy ạ.” Vân Lệ Lệ cười đáp: “Giỏ táo đỏ Yên Nhi nhận được rồi, con bé vui lắm.”

 

Hai chị em dâu trò chuyện thêm một lúc nữa mới cúp máy.

 

Tô Đan Hồng không để bụng, nhưng Vân Lệ Lệ thì một bụng tức giận, không phải với Tô Đan Hồng, mà là với chị dâu cả.

 

Lương vốn đã trả cao hơn, theo quy định ở quê thì phải nửa năm sau mới được như mọi người, đằng này anh cả cô vừa vào đã được tăng lương ngang với công nhân cũ, chẳng phải đã được hời lắm rồi sao.

 

Chị dâu cả còn chưa thấy đủ, lại còn giở trò trên sổ sách. Trứng gà bao nhiêu cân bao nhiêu lạng mang đến đều có ghi chép, cô đã tận mắt thấy Tô Đan Hồng tính sổ, mọi thứ đều rõ ràng rành mạch.

 

Tan làm, Vân Lệ Lệ đi thẳng qua cửa hàng. Cô là người giới thiệu, không thể để bản thân bị bôi nhọ được!