Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 202: Xe vận tải cỡ lớn nhập khẩu



Thạch Đầu được Tô Đan Hồng đưa về nhà chơi.

 

Đến nhà cô, Thạch Đầu vui lắm, vì ở đây có rất nhiều bạn chơi cùng, lại còn có mấy ngọn núi đều là của nhà cô cậu!

 

“Anh Thạch Đầu đến rồi à.” Tề Tề và bố về nhà thì thấy anh họ Thạch Đầu.

 

“Ừ, anh sẽ ở đây chơi mấy hôm.” Thạch Đầu nói.

 

“Tuyệt vời, mai em đi ra hồ chứa nước với bố, anh có muốn đi cùng không?” Tề Tề liền rủ rê.

 

“Được không ạ?” Mắt Thạch Đầu sáng lên.

 

“Được chứ, nhưng không được chạy lung tung.” Quý Kiến Quân nói.

 

“Cháu nhất định không chạy lung tung, cháu chỉ đi xem vịt với dê thôi ạ!” Thạch Đầu nói.

 

Thế là ngày hôm sau, Thạch Đầu cùng dượng đi ra hồ chứa nước, Nhân Nhân và Tề Tề cũng đi cùng.

 

Mấy ngày ở đây, Thạch Đầu chơi rất vui, nhưng cũng chỉ được năm ngày thì đã bị bố đến đón về.

 

Mấy ngày nay, ngày nào cậu cũng chạy ra ngoài chơi cùng Nhân Nhân và Tề Tề, không kể xiết là đã nghịch ngợm đến mức nào.

 

Tô Đan Hồng cảm thấy chị dâu hai đã quản Thạch Đầu quá chặt. Trẻ con nhỏ như vậy, không cho nó chơi nhiều một chút, lớn lên muốn chơi cũng không có cơ hội. Mỗi độ tuổi nên làm những việc của độ tuổi đó, không cần thiết phải can thiệp quá nhiều.

 

Mấy ngày này, mắt Thạch Đầu lúc nào cũng long lanh sáng ngời, cho đến lúc về vẫn rất vui vẻ, còn nói lần sau lại đến.

 

Nhân Nhân và Tề Tề đều rất hoan nghênh. Thạch Đầu tính tình rất tốt, chúng rất quý cậu, cho dù Thạch Đầu ăn rất khỏe, ăn hết không ít bánh kẹo điểm tâm.

 

Cậu khá lạ lẫm với những món này, chị dâu hai không làm, mà muốn đi mua thì chị ấy lại tiếc tiền, vì chúng không hề rẻ.

 

Tô Đan Hồng chỉ tốn thêm chút công làm bánh, thấy cậu thích, lúc anh hai đến lấy hàng, cô liền dùng giấy dầu gói một ít cho anh mang về cho Thạch Đầu.

 

Sang năm phải đi học rồi, nên chị dâu hai bắt đầu dạy Thạch Đầu đếm số, viết tên và những kiến thức cơ bản khác ngay tại nhà. Như vậy sang năm đi học sẽ dễ tiếp thu và thích nghi hơn.

 

“Cô làm điểm tâm cho con này.” Tô Tiến Đảng mang về, đưa bánh cho con trai.

 

Thạch Đầu rất vui, nói: “Bánh mè cô làm ngon lắm!”

 

“Nếu con học xong hết những gì mẹ giao, mẹ sẽ cho con sang đó ở thêm ba ngày nữa!” Chị dâu hai nói.

 

“Thật không ạ?” Thạch Đầu nhìn mẹ.

 

“Tất nhiên, mẹ lừa con bao giờ. Nhưng mà mấy cái vần, mấy con số này, con đều phải học cho giỏi mới được.” Chị dâu hai nói.

 

Thạch Đầu gật đầu, liền bắt đầu chăm chỉ học hành.

 

Việc học những thứ này thực ra cũng không có gì, vì anh họ cậu đều biết cả, còn dặn cậu về nhà phải học nữa.

 

Tô Tiến Đảng lén nói với vợ: “Em cũng đừng quản nó chặt quá.”

 

“Em quản nó lúc nào, đây chẳng phải là để nó học thêm chút sao? Nhân Nhân bây giờ đã biết rất nhiều phép toán rồi.” Chị dâu hai nói: “Hơn nữa em còn mong Thạch Đầu sau này vào đại học nữa.”

 

“Không vào được đại học cũng không sao, học xong cấp ba ra phụ giúp cũng được.” Tô Tiến Đảng đối với con trai thì không có yêu cầu gì nhiều.

 

“Đi ra chỗ khác.” Chị dâu hai xua tay.

 

Đúng là người đàn ông kỳ lạ, còn không định cho con trai vào đại học, làm bố ai lại như thế.

 

“Anh còn định mở thêm một cửa hàng nữa, bây giờ chưa rảnh tay, sau này đợi Thạch Đầu lớn lên thì cho nó quản một cái.” Tô Tiến Đảng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây là kế hoạch của anh, tất nhiên, đó là trong trường hợp con trai anh không muốn học. Nếu nó muốn học, anh đương nhiên phải bồi dưỡng đến cùng.

 

“Chuyện sau này để sau hãy nói.” Chị dâu hai xua tay, cô dự định sẽ bồi dưỡng con trai vào đại học. Còn cửa hàng, bây giờ cửa hàng này kinh doanh ổn định là được rồi, chỉ cần chăm chỉ làm ăn thì buôn bán sẽ không tệ.

 

Tính đến hiện tại, tiền tiết kiệm của nhà cô sau khi trừ đi các chi tiêu thông thường cũng đã có gần 4000 đồng, hơn nữa lợi nhuận mỗi tháng đều đang tăng lên. Cô đều dành dụm tiền cho con trai chuẩn bị vào đại học.

 

“Kiến Quân bảo anh nếu có tiền thì mua thêm một cửa hàng nữa.” Tô Tiến Đảng nói.

 

“Lại mua thêm một cái? Cửa hàng này em đã phải nhờ Đại Nha phụ giúp rồi.” Chị dâu hai nghe vậy, liền nói.

 

“Kiến Quân nói vậy đấy, bảo anh lên huyện thành mở một cái, tiền không đủ có thể qua chỗ nó lấy một ít, mình không làm thì cho thuê cũng được.” Tô Tiến Đảng nói.

 

“Thôi bỏ đi, giữ tốt cái cửa hàng này là được rồi.” Chị dâu hai nói.

 

Cửa hàng nhà cô hiện tại lợi nhuận rất tốt, đặc biệt là năm nay.

 

Một tháng sau khi trừ đi chi phí, có thể lãi ròng khoảng hơn 100 đến gần 200 đồng. Trước đây nhiều nhất cũng chỉ hơn 100 đồng, bây giờ đã tăng lên không ít.

 

Nói đến đây, cô lại thấy may mắn vì lúc trước Tô Đan Hồng đã cho vay tiền để mua đứt cửa hàng này. Mấy hôm nay tiền thuê nhà đều đang tăng, không ít người đã cãi nhau ầm ĩ với chủ nhà, chuyện không hề nhỏ.

 

Nhà cô thì chẳng có chuyện gì, vì cửa hàng là của nhà cô.

 

Hơn nữa giá cả bây giờ cũng khác mấy năm trước. Lúc trước hai nghìn rưỡi mua được cửa hàng này, bây giờ nếu mua lại thì ít nhất cũng phải 3500, mà vị trí chưa chắc đã tốt như vậy, diện tích cũng sẽ không rộng rãi bằng.

 

“Trong nhà còn phải xây nhà nữa, đến lúc đó lại phải tốn một khoản tiền.” Chị dâu hai nói.

 

Tô Tiến Đảng thấy vợ không có ý định mua thêm, cũng không nhắc lại nữa.

 

Bản thân anh thì rất muốn mở thêm một cái. Anh đã nói chuyện với Lão Tần, chuyện Lão Tần mở cửa hàng thứ hai ở huyện thành anh cũng biết. Lần trước đi lấy hàng gặp Lão Tần, hai người có trò chuyện, việc kinh doanh của cửa hàng thứ hai cũng không tệ.

 

Hiện tại, cửa hàng đầu tiên của Lão Tần là do vợ anh ta, Trương Tuyết Lê, và mấy đứa con trai trông coi. Còn cửa hàng thứ hai thì do bố mẹ anh ta quản lý. Lợi nhuận mỗi tháng của hai cửa hàng đều rất cao. Số tiền anh ta vay để mua cửa hàng thứ hai cũng đã trả hết từ lâu.

 

Bây giờ hai cửa hàng cộng lại, mỗi tháng lãi gần 500 đồng.

 

Đây là do Quý Kiến Quân hỏi thăm tình hình kinh doanh, Lão Tần mới nói thật. Với người ngoài thì anh ta chắc chắn sẽ than nghèo, nhưng với Quý Kiến Quân thì không cần như vậy. Anh ta đoán người anh em này của mình mỗi tháng lợi nhuận ít nhất cũng phải trên nghìn rưỡi!

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Nhưng anh ta không hỏi, những vấn đề này không tiện trả lời, hỏi cũng chẳng để làm gì.

 

Ở nhà, Tô Đan Hồng đang xem báo cáo tổng kết của Quý Kiến Quân. Cách ghi chép và tính toán sổ sách của Quý Kiến Quân đều theo phong cách quân ngũ của anh, tất cả đều rõ ràng, mạch lạc, dễ hiểu.

 

Lợi nhuận ròng mỗi tháng của nhà cô, vào mùa cao điểm, có thể lên đến gần 3000 đồng. Lúc bình thường thì ít hơn một chút, nhưng cũng khoảng hai nghìn.

 

Lợi nhuận này là sau khi đã trừ đi tiền lương, có thể coi là rất khá.

 

Nhưng cho đến tận bây giờ, Quý Kiến Quân vẫn chưa đi nộp 4000 đồng tiền phạt cho Tường Tường, vẫn chưa làm giấy khai sinh.

 

Tô Đan Hồng liền nhắc: “Anh đi làm giấy khai sinh cho Tường Tường trước đi.”

 

“À? Chuyện giấy khai sinh để cuối năm bán heo rồi tính. Mai anh đi mua xe với bọn Lông Heo.” Quý Kiến Quân nói.

 

“Mua xe?” Tô Đan Hồng ngạc nhiên nhìn anh.

 

Quý Kiến Quân vội nói: “Vợ ơi, không phải anh không giữ được tiền, mà nhà mình bây giờ có nhiều cửa hàng như vậy, một chiếc xe không đủ dùng.”

 

Năm nay đã phải dùng rất chật vật, nhiều lần còn phải đi mượn xe của Lão Tần. Nhưng Lão Tần cũng có hai cửa hàng, cũng bận rộn không kém.

 

“Vậy thì anh mua luôn cái lớn hơn đi, lần trước em nghe nói đã có xe vận tải cỡ lớn nhập khẩu rồi.” Tô Đan Hồng không có ý ngăn cản, chỉ nói.