“Em đoán xem?” Quý Kiến Quân cười nói.
“Hơn ba vạn?” Tô Đan Hồng cười nhìn anh.
“Bốn vạn bảy nghìn sáu trăm đồng.” Quý Kiến Quân báo cho cô con số này, miệng cười toe toét.
Tô Đan Hồng cũng có chút kinh ngạc, cô tưởng nhiều nhất cũng chỉ hơn ba vạn, không ngờ lại vượt qua bốn vạn, mà còn vượt nhiều như vậy.
Chủ yếu là do tháng cuối cùng này kiếm được khá nhiều, về cơ bản mỗi ngày đều là lợi nhuận của mấy con heo, vì toàn là thịt, mà lại còn là bán hết sạch.
Một tháng cuối đã kiếm được hơn hai vạn. Mỗi ngày Quý Kiến Nghiệp và mọi người trở về đều mang tiền về cho anh, không để qua đêm, vì số tiền thật sự quá lớn.
Thu nhập của tháng cuối cùng này gần như có thể so sánh với tổng lợi nhuận của mười một tháng trước đó.
“Hôm nay các cơ quan đều nghỉ rồi, sang năm anh đi làm hộ khẩu cho Tường Tường đi.” Tô Đan Hồng nói.
“Ừ.” Quý Kiến Quân gật đầu đồng ý.
Anh đi xem lại sổ tiết kiệm của gia đình, năm nay tiền dư lại không ít, vì chi tiêu chỉ có một chiếc xe ba gác, và tiền phạt cho Tường Tường, ngoài ra không có khoản chi lớn nào khác.
Tề Tề đang ở ngoài xem TV. Ba ngày trước, gia đình đã mua một chiếc TV màu Mẫu Đơn 14 inch.
Đây là hàng mới được vận chuyển về, trước kia đều là TV đen trắng, bây giờ đã có TV màu. Chiếc TV này tốn của Quý Kiến Quân 1200 đồng.
Nhưng đã mua thì mua luôn cái tốt, những chiếc TV đen trắng cũ anh không màng, vì trong thôn đã có gần bảy nhà có rồi.
Người trong thôn cũng đến xem cho vui, nhưng xem xong rồi thôi, vì có con Đại Hắc ở đó. Đại Hắc không cho phép nhiều người vào nhà, nó sủa rất to, dù Quý Kiến Quân có quát, Đại Hắc cũng không nghe, nên họ cũng không ở lại lâu.
TV mua về, cả nhà đều vui, đến cả ông bà Quý cũng xuống xem cho biết.
Họ đã từng xem múa rối bóng, nhưng xem diễn kịch trong một cái hộp như thế này thì chưa bao giờ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Và người vui nhất trong số đó không ai khác là Tề Tề.
Cậu bé đã mong ngóng chiếc TV này từ lâu, và ba cậu đã không làm cậu thất vọng, mua về hẳn một chiếc TV màu, đẹp hơn nhà người khác!
Trên TV đang chiếu bộ phim "Hoắc Nguyên Giáp", cậu bé xem không chớp mắt, hoàn toàn bị cuốn hút bởi tình tiết phim.
“A a!” Tường Tường bò đến giật tóc anh.
“Em ngoan, đừng quậy nhé, cho em chơi này, đây là đồ chơi.” Cậu bé đưa cho em một món đồ chơi để dỗ dành.
Nhưng Tường Tường chơi một lúc lại chán, tiếp tục quấy anh, rõ ràng là muốn anh chơi cùng. Lúc đầu Tề Tề còn kiên nhẫn, sau đó thì thẳng tay đ.á.n.h em.
“Oa!”
Tiếng khóc trời long đất lở của Tường Tường vang lên, Quý Kiến Quân đang ở trong bếp nũng nịu với vợ giật mình, vội vàng chạy ra.
Tề Tề định bịt miệng em lại nhưng không kịp: “Em đừng khóc, đừng khóc nữa, anh chơi với em là được chứ gì!”
“Oa!”
Nhưng Tường Tường vẫn tiếp tục gào.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Tề Tề bị phạt, đây là chuyện rất bình thường. Tề Tề bất đắc dĩ, đi úp mặt vào tường.
Mãi đến lúc ăn cơm tối mới được phép ra ăn.
“Ăn xong dẫn em đi chơi, nếu còn đ.á.n.h em nữa thì sau này không cho con xem TV nữa!” Quý Kiến Quân nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em có xem đâu, em toàn quấy người thôi.” Tề Tề nói.
“Con cứ dẫn em ra ngoài đi dạo. Sau này mỗi ngày chỉ được xem một tiếng TV, xem nhiều hơn một phút cũng không được!” Quý Kiến Quân nói.
Tề Tề phản đối, nhưng phản đối không có hiệu quả, cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý.
Yên Nhi ăn cơm tối xong liền sang chơi.
“Chị ơi, sau này chị có thể dẫn em trai em đi chơi được không?” Tề Tề nhỏ giọng nói.
“Trời lạnh thế này đi đâu chơi?” Yên Nhi nói: “Có phải em thấy Tường Tường phiền không? Em hồi nhỏ cũng vậy đó, đợi Tường Tường lớn thêm một chút là em ấy sẽ không quấy nữa đâu.”
“A a.” Tường Tường đưa một miếng bánh hồng mà cậu bé thích cho chị.
“Cảm ơn Tường Tường.” Yên Nhi nói với Tường Tường.
Tường Tường liền cầm một miếng bánh hồng gặm. Cậu bé còn không ăn hết được, chỉ gặm một chút, còn phải nhờ anh trai c.ắ.n hộ mới gặm tiếp được.
Nhân Nhân bây giờ thường xuyên lên núi nhặt trứng gà, càng lớn càng hiểu chuyện, cũng càng hiếu thảo. Biết trứng gà là bà nội nhặt, cậu bé liền tự mình chạy lên nhặt, nói là lưng bà không tốt.
Tô Đan Hồng không can thiệp vào những việc này, con muốn làm gì thì cứ để con tự làm. Bây giờ cô cũng đã bắt đầu rèn luyện ý thức độc lập cho con, về cơ bản chuyện của con, cô đều không nhúng tay vào.
Ngay cả việc dẫn con đi mua quần áo, cô cũng chỉ phụ trách trả tiền, còn lại để con tự chọn.
Ba mươi Tết là bữa cơm tất niên. Sáng hôm đó, Quý Vân Vân mang không ít đồ về, đều là mua ở thị trấn, có quần áo, giày dép mới tinh cho tất cả các cháu trai, cháu gái.
Quý Vân Vân còn xách đồ đến tìm Tô Đan Hồng.
“Không cần đâu, nhà chị có rồi, đều là đồ mới mua.” Tô Đan Hồng mở cửa mới biết là cô ta. Người thẳng thắn không nói vòng vo, quan hệ của cô và Quý Vân Vân không tốt, tự nhiên sẽ không nhận đồ của cô ta, liền từ chối thẳng.
“Đều là đồ tốt cả. Em mở một cửa hàng ở thị trấn, đều là hàng lấy từ cửa hàng, giá vốn cũng không bao nhiêu. Chị Ba cứ nhận cho Nhân Nhân và các cháu mặc đi. Em làm cô, bao nhiêu năm nay cũng chưa mua cho các cháu được thứ gì. Trước kia anh Ba chăm sóc em như vậy, em mua cho Nhân Nhân và các cháu ít quần áo cũng là điều nên làm.” Quý Vân Vân nói.
Tô Đan Hồng nhìn cô ta, thực ra không chỉ Tô Đan Hồng nhìn cô ta, mà Quý Vân Vân cũng đang đ.á.n.h giá người chị dâu này.
Vẫn là Tô Đan Hồng, nhưng sao cô lại không giống một chút nào với ấn tượng trong kiếp trước?
Kiếp trước, Tô Đan Hồng chỉ là một người đàn bà chanh chua ở nông thôn, thêu thùa gì cô ta biết chứ, cô ta chỉ biết ăn, cái gì cũng nhét vào miệng, đến cả phần ăn của con trai cũng không chừa.
Chỉ là Tô Đan Hồng của kiếp này, lại hoàn toàn khác với kiếp trước.
“Nếu là hàng lấy từ cửa hàng, thì càng có thể mang về được. Nhân Nhân và các cháu có đủ đồ mặc rồi.” Tô Đan Hồng vẫn nói.
Cô thật sự không muốn có bất kỳ liên quan nào với Quý Vân Vân, đặc biệt là Quý Vân Vân của hiện tại, ánh mắt nhìn cô mang theo một vẻ kỳ lạ, như thể cô là một người không nên tồn tại.
“Đây là đồ tặng không, chị Ba thật sự không cần sao?” Quý Vân Vân nheo mắt nhìn cô.
“Là vì Nhân Nhân và các cháu có đủ mặc rồi, cho thêm nữa sẽ thành lãng phí.” Tô Đan Hồng nhàn nhạt nói.
“Chị Ba thật khác quá, như thay đổi thành một người khác vậy, hình như không phải là chị Ba trước kia của em nữa.” Quý Vân Vân nhìn cô nói.
Cô ta nghĩ, lẽ nào Tô Đan Hồng cũng giống mình, đều là người trọng sinh?
Không thể nào, tính cách của Tô Đan Hồng, với chút học vấn đó, dù có trọng sinh thì vẫn vậy thôi, còn có thể mong đợi gì chứ?
Vậy thì là chuyện gì?
Vẻ mặt Tô Đan Hồng vẫn nhàn nhạt. Nếu là trước kia nghe thấy những lời này, nhìn thấy ánh mắt này của Quý Vân Vân, cô thật sự sẽ có chút chột dạ.
Nhưng bây giờ cô đã có ba người con trai, tất cả đều do cô sinh ra, sự tự tin của cô, một người “ngoại lai”, đã đủ lớn, nên hoàn toàn không để tâm đến những lời của cô ta.
“Trong bếp còn đang hầm canh, tôi không tiếp cô được.” Tô Đan Hồng nhàn nhạt nói.