Tô Đan Hồng đương nhiên không thể dung túng hành vi lừa gạt em trai thế này được, cô bắt con phải mau chóng lấy tiền ra.
Tề Tề đưa tiền rất dứt khoát. Cậu bé đưa cuộn tiền cho mẹ: “Đây đều là của em trai. Con thấy em còn nhỏ, chưa biết quý trọng tiền bạc, nên định giữ hộ em. Mẹ đếm lại xem, không thiếu một xu nào đâu ạ.”
Tô Đan Hồng không ngờ kết quả lại như vậy, cô ngẩn ra một lúc, sau đó khích lệ: “Con làm tốt lắm, mẹ rất vui. Hôm nay mẹ cho phép con lấy thêm mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ để chia cho các bạn.”
“Thật ạ?” Mắt Tề Tề sáng lên.
“Đi đi, tự mình lấy, mẹ tin con.” Tô Đan Hồng nói.
Tề Tề liền đi lấy năm viên kẹo, rồi chạy ra ngoài chơi.
Có năm viên kẹo để chia, đám bạn của cậu bé đều rất vui, tình bạn bè lại càng thêm khăng khít.
Tô Đan Hồng kể lại chuyện này với Quý Kiến Quân, anh cười cười: “Nó có qua hỏi anh rồi, anh đã đồng ý để nó giữ hộ.”
“Anh cũng không nói với em một tiếng, hôm nay suýt nữa em đã mắng nó rồi.” Tô Đan Hồng giận dỗi nói.
May mà cô luôn làm theo cách “tiên lễ hậu binh”, lại kịp thời sửa chữa, nên mới không làm tổn thương tâm hồn non nớt của con trai.
“Tề Tề không yếu đuối như em nghĩ đâu. Em có chuyện gì cứ nói thẳng với nó là được, nó có thể hiểu.” Quý Kiến Quân nói.
Tuy đứa con thứ hai có hơi nghịch ngợm, ngồi không yên một chỗ, nhưng nó rất thông minh. Tuổi không lớn nhưng chuyện gì nên hiểu đều hiểu, chuyện không hiểu, chỉ cần nói qua một lần là nó sẽ thông, về cơ bản không cần tốn nhiều công sức.
Tường Tường hôm nay đi chơi về hơi muộn, lúc về có vẻ rón rén, sợ mẹ mắng. Nhưng Tô Đan Hồng chỉ nói: “Lần sau về sớm một chút là được.”
“Lần sau con nhất định sẽ về đúng giờ!” Tề Tề lập tức nói.
“Được rồi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Tô Đan Hồng nói.
Có lẽ vì hôm nay không bị mắng, Tề Tề cảm thấy mẹ mình đặc biệt tốt, đến nỗi ăn cơm xong cậu bé cứ quấn quýt bên mẹ, hiếm khi chịu ngồi yên một chỗ.
Mấy ngày Tết, Tô Đan Hồng đồng ý cho ba anh em ngủ chung ở đây. Qua mùng năm thì phải về phòng riêng, chỉ Tường Tường còn nhỏ nên được ở lại.
Tết năm nay, Quý Vân Vân không hề xuất hiện làm phiền, nếu không chắc chắn không thể ăn Tết thoải mái như vậy. Nhưng Tô Đan Hồng đoán, mẹ chồng cô chắc có chút thất vọng.
Tuy đứa con gái này khiến bà thất vọng tột cùng, nhưng dù sao cũng là con mình dứt ruột đẻ ra, tình cảm rốt cuộc không giống nhau.
Nghĩ đến cảnh Tết nhất con bé một mình bơ vơ bên ngoài, trong lòng sao không có chút buồn đau?
Đúng như Tô Đan Hồng nghĩ, bà Quý có chút buồn phiền.
Người khác không biết, nhưng là người đầu ấp tay gối, ông Quý lại biết rất rõ.
Tối hôm nay, bà Quý còn hỏi ông: “Ông nói xem Vân Vân và Lý Trí còn có khả năng không…”
“Bà dẹp cái ý nghĩ đó đi, đừng có đi hại thằng bé Lý Trí tốt bụng đó nữa.” Ông Quý nhàn nhạt nói.
Vợ mình tính cách thế nào, ông hiểu rõ. Tuy lúc đó tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng khi cơn giận qua đi, lòng cũng mềm lại.
“Viện Viện còn chưa có mẹ, sau này Lý Trí có lấy vợ khác, thì dù sao cũng không bằng mẹ ruột.” Bà Quý nhỏ giọng nói.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Về chuyện này, bà không dám nói lớn tiếng.
“Có người mẹ như nó thì thà không có còn hơn. Vợ tôi mà như vậy, tôi cũng sẽ không cần nữa, cho dù có quỳ trước mặt tôi!” Ông Quý lạnh lùng nói.
Khác với bà Quý, thái độ của ông Quý rất kiên quyết. Đứa con gái này ông sẽ không nhận lại. Làm ra loại chuyện này, mặt mũi tổ tiên nhà họ Quý đều bị nó làm mất hết, còn nhận về làm gì!
“Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, ông nổi nóng làm gì.” Bà Quý nói.
“Bà nói trước mặt tôi thì thôi, nhưng nếu Lý Trí có bế Viện Viện sang, bà nên im thì im miệng lại cho tôi!” Ông Quý nói.
Con gái thì bỏ, nhưng cháu ngoại gái thì ông vẫn muốn. Đừng để sau này Lý Trí đến Viện Viện cũng không bế sang nữa.
“Biết rồi, nhưng chỉ là Tết nhất, nó một mình bên ngoài không biết sống thế nào.” Bà Quý nói.
“Đó là chuyện của nó, không cần bà quản. Thôi được rồi, sáng mai bà dậy sớm một chút đi nhặt trứng gà. Nhân Nhân hè này là vào lớp một rồi, bây giờ đang bận học, không có thời gian nhặt trứng giúp bà đâu.” Ông Quý gạt đi.
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, bà già này lại còn mơ tưởng đến chuyện của đứa con gái bất hiếu và Lý Trí, ông nghe mà thấy nóng cả mặt!
Tết năm nay thật sự là cái Tết cô độc nhất trong cuộc đời của Quý Vân Vân. Nhà mẹ đẻ không thể về, nhà chồng cũ không đến được, cô đành phải một mình ở lại thị trấn.
Vốn định đi tìm Lý Trí, nhưng nghĩ đến cảnh mẹ anh ta hắt cả thùng nước tiểu vào người, cô lại không thể nuốt trôi cục tức.
Thế nên dứt khoát không đi, đợi anh ta về thị trấn dạy học rồi tính sau!
Tết nhất, Quý Vân Vân vẫn buôn bán như thường. Trong suốt dịp Tết, công việc kinh doanh luôn rất tốt, cả kỳ nghỉ cô lại có thêm một khoản thu nhập không nhỏ.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã đến rằm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Bây giờ các trường ở thị trấn đã khai giảng, Lý Trí tự nhiên cũng đành phải lưu luyến giao con gái cho mẹ chăm sóc, rồi trở lại đi dạy.
Lúc đạp xe về, anh thấy Quý Vân Vân đang đợi mình. Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lý Trí liền trở nên khó coi.
Thấy anh như vậy, Quý Vân Vân mím môi, nói: “Lý Trí, chuyện trước kia em xin lỗi anh, em cũng biết em sai rồi, anh có thể đừng…”
“Im miệng!” Cô ta định nói anh đừng so đo chuyện cô ta đã từng qua lại với người đàn ông khác, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Lý Trí tức giận cắt ngang.
“Quý Vân Vân, tôi nói cho cô biết, duyên phận giữa tôi và cô đã hết, không có khả năng nào khác. Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa. Trong trường này ai mà không biết chuyện của cô trước kia, đừng tự rước lấy nhục!” Lý Trí nói xong liền dắt xe đạp vào trường.
Anh hoàn toàn không để ý đến Quý Vân Vân. Việc Quý Vân Vân có thể tìm đến tận trường học đã nằm ngoài dự đoán của anh. Sao cô ta có thể không biết xấu hổ đến mức này!
Quý Vân Vân vừa giận vừa yêu. Yêu chính là cái tính cách này của anh. Trước kia nhìn thì thấy thật không biết lãng mạn, một lời ngon ngọt cũng không biết nói. Nhưng bây giờ xem ra, người đàn ông này lại đáng tin cậy đến vậy, tính cách vẫn trước sau như một.
Nhưng thưởng thức tính cách xong, cô lại thấy tức giận.
Chẳng phải trước kia cô còn nhỏ dại, bị Chu Chí lừa gạt hay sao? Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lẽ nào chỉ vì cô đã từng qua lại với người khác mà anh ghét bỏ cô?
Thế nhưng sau này ngoài xã hội, những cô sinh viên còn ngồi trên ghế nhà trường đã bị các đàn anh, bạn học đưa lên giường. Ra trường rồi có mấy ai còn trong trắng, nhưng họ vẫn lấy chồng như thường, còn yêu cầu nhà cao cửa rộng.
Họ được, còn cô, Quý Vân Vân, đã biết sai rồi, tại sao anh vẫn còn ghét bỏ cô?
“Có phải vì tôi không có tiền, nên anh coi thường tôi không? Vậy thì Lý Trí, anh cứ đợi đấy, đợi tôi lái siêu xe về tìm anh!” Quý Vân Vân nghiến răng nói.
Nói xong, cô giẫm lên đôi giày cao gót thời thượng rồi bỏ đi. Cô phải tiếp tục kiếm tiền, đợi khi kiếm được tiền, cô sẽ quay lại tìm Lý Trí!