Quý Kiến Quân liền kể lại tình hình của người đồng đội đó.
Dịp Tết, anh ấy phải thực hiện một nhiệm vụ khẩn cấp, mãi đến gần đây mới trở về, liền mang theo một tin dữ.
Thật không may, người đồng đội này của anh đã phải cưa một chân, là do vết thương trở nặng gây ra biến chứng. Đó là còn xử lý sớm, nếu không tính mạng cũng không giữ được.
Người bạn tên Trương Hữu này ở cũng không gần, ở ngay tỉnh bên cạnh. Quý Kiến Quân muốn qua đó còn phải đi tàu hỏa mấy chặng mới đến nơi.
“Đơn vị cho một ngàn đồng tiền trợ cấp, số tiền đó bị vợ anh ấy mang đi mất rồi. Bây giờ anh ấy chỉ còn lại hai cha con.” Quý Kiến Quân nói.
Nghe một người đàn ông to lớn như anh mà giọng cũng trầm xuống, Tô Đan Hồng cũng rất xúc động.
“Đi đi, mang cho anh ấy một ít.” Tô Đan Hồng nói thẳng.
“Mang bao nhiêu?” Quý Kiến Quân nhìn cô.
“Anh tự quyết định đi, trong tay anh không phải vẫn còn tiền sao?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Có, nhưng tiền này cũng là của nhà mình.” Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng liền cười, nhìn anh: “Anh định mang qua bao nhiêu?”
“Mang bốn ngàn qua, được không?” Quý Kiến Quân cẩn thận nhìn vợ.
“Bốn ngàn nhiều quá, anh mang năm trăm đồng qua thôi.” Tô Đan Hồng nói.
“Năm trăm?” Quý Kiến Quân ngẩn người.
“Đúng vậy, còn lại, anh hỏi anh ấy xem có muốn dẫn con trai cùng qua đây không. Ở thị trấn không phải anh muốn mở thêm một cửa hàng sao? Nếu tin tưởng được, thì để hai cha con họ trông coi. Nhà anh ấy còn người già không?” Tô Đan Hồng lại hỏi.
“Có, anh ấy còn một người mẹ già.” Quý Kiến Quân liền nói.
“Vậy cũng có thể để họ cùng qua đây, sắp xếp ổn thỏa. Cho cá không bằng dạy cách câu cá, đạo lý này anh hiểu chứ?” Tô Đan Hồng nói.
“Vợ ơi, cảm ơn em.” Quý Kiến Quân nhìn cô, nghiêm túc nói.
“Cảm ơn gì chứ, nhưng em nói trước nhé, sổ sách này em sẽ quản lý, anh đừng có nể nang. Nếu không ghi chép rõ ràng cho em, thì em cũng không đồng ý đâu.” Tô Đan Hồng nói.
“Sẽ không đâu, Đại Quân không phải người như vậy!” Quý Kiến Quân vội vàng nói.
“Đợi anh ấy chịu qua đây rồi hẵng nói.” Tô Đan Hồng xua tay.
Tuy cô sẵn lòng giúp đỡ người khác, nhưng cũng phải là người đáng để cô giúp, nếu không cô sẽ không thèm liếc mắt đến.
Còn về năm trăm đồng, thực ra năm trăm đồng cũng không phải là ít, tuyệt đối xứng đáng với hai chữ “đồng đội”.
Còn việc chồng cô nói bốn ngàn đồng, cô đương nhiên sẽ không đồng ý. Tình bạn của đàn ông cô không hiểu, nhưng đạo lý "một đấu gạo nên ơn, một gánh gạo nên thù" thì cô lại biết.
Hơn nữa anh cũng không phải độc thân, anh là người có gia đình, trên có cha mẹ già phải phụng dưỡng, dưới có ba đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn. Dù làm ăn không tệ, nhưng có thể lấy năm trăm đồng này qua giúp đỡ đã là rất tốt rồi, chứng tỏ anh là người đàn ông coi trọng tình nghĩa.
Vì vợ đã đưa ra ý kiến như vậy, Quý Kiến Quân cũng sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà, rồi vội vàng mang theo năm trăm đồng đi tàu hỏa đến tỉnh bên cạnh.
Đến nơi còn phải đổi xe mấy chặng nữa mới đến được thị trấn của nhà Đại Quân. Anh lại đi xe thêm một đoạn nữa mới về đến vùng nông thôn của Đại Quân.
Nơi này rất nghèo, nghèo hơn vùng nông thôn quê anh gấp mấy lần.
Quê anh dù sao hai ba năm gần đây cũng đã mọc lên không ít nhà xưởng, bây giờ có thể nói là đang phát triển mạnh mẽ. Nhưng ở đây thì không, hơi thở nông thôn đặc biệt nồng đậm.
Thấy Quý Kiến Quân đến, không ít người trong thôn đều nhìn anh. Quý Kiến Quân không phải người lạ nước lạ cái, nếu không cũng không thể một mình đến tìm Đại Quân được.
Anh liền hỏi nhà Đại Quân ở đâu.
“Cậu là ai?” Một ông cụ đang rít một hơi thuốc, dùng tiếng phổ thông không mấy rõ ràng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rõ ràng ông cũng là người có vai vế, nếu không đã không nói được tiếng phổ thông.
“Cháu là đồng đội của anh ấy.” Quý Kiến Quân miễn cưỡng nghe hiểu, nói.
“Ta nhìn cũng giống, người đi bộ đội là có cái khí chất đó.” Ông cụ gật đầu.
Tuy Quý Kiến Quân đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng anh vẫn giữ được phong thái dứt khoát và gọn gàng của thời quân ngũ, rất có khí phách.
Ông cụ chỉ đường: “Từ đây đi thẳng, căn nhà cuối cùng có giàn bầu bí bên ngoài là được.”
“Cảm ơn ông ạ.” Quý Kiến Quân cảm ơn.
Sau đó anh đi về phía đó. Anh vừa đi, người trong thôn liền bắt đầu dùng tiếng địa phương bàn tán về Quý Kiến Quân.
“Đây là đồng đội của Đại Quân à?”
“Nhìn oai phong thật!”
“Cùng là đi bộ đội, sao người này trông cường tráng thế?”
“Biết đâu là lãnh đạo?”
“Trông giống lãnh đạo thật!”
“Chắc là đến an ủi Đại Quân đây mà?”
“Vợ Đại Quân mang hết tiền đi rồi, chắc chắn là đến an ủi, mười phần thì tám chín phần là mang tiền đến.”
“Vậy thì cuộc sống của Đại Quân có thể khá hơn rồi, con vợ nó cuỗm sạch cả gia sản trong nhà mới bỏ đi theo người khác!”
“Đúng là con đàn bà khốn nạn, Đại Quân đối xử tốt với nó như vậy mà nó lại có thể làm ra chuyện đó!”
“Chẳng phải là con gái nhà Tích Sơn bên kia sao, con gái nhà đó chẳng có mấy đứa tốt.”
“…”
Quý Kiến Quân đi theo đường chỉ, rất nhanh đã tìm đến nhà Đại Quân. Mẹ của Đại Quân đang tưới nước cho giàn bầu.
“Bác ơi, đây có phải nhà anh Đại Quân không ạ?” Quý Kiến Quân tiến lên hỏi.
“Đúng vậy, cậu là đồng đội của Đại Quân à?” Mẹ của Đại Quân ngẩn người, thấy khí chất của anh giống con trai mình, liền buột miệng hỏi.
“Vâng, cháu tên là Quý Kiến Quân.” Quý Kiến Quân tự giới thiệu.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Cậu chính là Quý Kiến Quân à, bác nghe Đại Quân nhắc đến cậu nhiều lần rồi.” Mẹ của Đại Quân nghe vậy liền cười, vội vàng nói: “Mau vào đi, mau vào đi.”
Bà đón Quý Kiến Quân vào nhà, một bên gọi về phía sân sau: “Đại Quân, đồng đội của con đến thăm này!”
Đại Quân liền chống một cây nạng đi ra. Vừa đối mặt với Quý Kiến Quân, người đàn ông phương Bắc cao 1m85 bị cuộc sống đè nén này liền đỏ hoe cả mắt!
“Bao nhiêu năm không gặp, cậu đừng có khóc trước mặt tôi đấy. Trước kia lúc huấn luyện lính mới, cậu còn mắng họ là đồ nhát gan cơ mà.” Quý Kiến Quân nhìn thấy người đồng đội năm xưa giờ đây biến thành thế này, mắt cũng có chút cay cay.
“Tôi không sao, chỉ là cái chân này không được thôi, tôi vẫn còn một chân kia mà.” Đại Quân nhếch miệng cười.
Anh ấy bị cưa mất phần cẳng chân, đùi vẫn còn. Cũng là nhờ ở trong quân đội dưỡng thương xong mới về, nếu không, có lẽ bây giờ anh ấy đã không đứng dậy nổi.
Sau một hồi hỏi thăm, Quý Kiến Quân đưa tiền cho anh, Đại Quân lắc đầu: “Kiến Quân, cậu cứ mang về đi. Nhà cậu còn có em dâu, còn có ba đứa cháu trai nữa, tiền này tôi không nhận đâu, tôi cũng còn một ít.”
“Còn cái gì? Bị mang đi hết rồi còn cái gì?” Quý Kiến Quân trực tiếp nhét tiền vào túi anh, nói: “Tiền này tôi không phải cho cậu, mà là cho cậu mượn. Hơn nữa, tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, cậu đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, đợi tôi nói xong chuyện chính rồi cậu hẵng nói.”
“Cậu nói đi.” Đại Quân mím môi, nói.
“Bên tôi đang thiếu người, thiếu người tin tưởng được. Tôi muốn mở thêm một cửa hàng ở thị trấn, trước có một cái rồi, đây là cái thứ hai. Trông coi cửa hàng kiểu này phải là người nhà, tôi bây giờ đang thiếu. Cậu dẫn bác gái và cháu trai cùng tôi qua bên đó ở. Khí hậu bên đó tốt hơn bên này, điều kiện cũng tốt hơn. Tiền công cũng giống như các công nhân khác của tôi, một tháng 55 đồng.” Quý Kiến Quân nói.