Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 216: Hái dưa hấu cho con ăn



Lưu họ ở nhà ăn một bữa cơm, Quý Kiến Quân liền lái xe dẫn cả nhà họ lên thị trấn.

 

“Chú ơi, chú còn lái được cả ô tô nữa!” Tiếu Tuấn lần đầu được ngồi xe, kích động không thôi.

 

“Đúng vậy, sau này con lớn lên có bản lĩnh, cũng sẽ lái được.” Quý Kiến Quân cười nói.

 

Trước tiên, anh dẫn họ đến cửa hàng bách hóa mà anh hợp tác với Chân Miêu Hồng ở trên thị trấn để mua nồi niêu xoong chảo. Anh trả tiền, đều là giá nhập hàng, không đắt.

 

Nhưng dù vậy, mua sắm xong cũng tốn mấy chục đồng.

 

Đại Quân định trả tiền, Quý Kiến Quân nói: “Tôi đã nói những thứ này tôi lo, tôi cũng chỉ lo cho cậu lần này thôi, những thứ khác cậu tự đi mua sắm.”

 

Dẫn họ đến thị trấn, trước tiên đến tìm ông Tần. Ông Tần dẫn họ đến cửa hàng, Quý Kiến Quân vừa nhìn đã rất hài lòng.

 

Cửa hàng không nghi ngờ gì là rộng rãi, nhưng chưa được dọn dẹp. Quý Kiến Quân và ông Tần liền bắt tay vào dọn, hơn một giờ sau đã gần xong.

 

“Hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ dần dần chở hàng qua.” Quý Kiến Quân nói.

 

“Được.” Đại Quân nghiêm túc gật đầu.

 

Mẹ của Đại Quân cũng rất vui, rõ ràng điều kiện ở đây tốt hơn bà tưởng tượng rất nhiều. Quý Kiến Quân không hề khoác lác, điều kiện nhà anh cũng thật sự không tệ, đến TV cũng đã sắm rồi.

 

Chuyện của Đại Quân cứ thế dần dần ổn định ở thị trấn. Về đến nhà, Tô Đan Hồng nói: “Sổ sách các thứ, em đã lấy của chị Hà, cứ theo sổ sách đó mà làm.”

 

“Ngày mai chở hàng qua, anh sẽ nói với anh ấy.” Quý Kiến Quân nói.

 

Tô Đan Hồng cũng không can thiệp vào chuyện khác. Người tên Đại Quân kia trông có vẻ không tệ, mẹ và con trai anh ta cũng ổn, nên cô cũng không nói gì.

 

Nhưng tất cả những điều này đều dựa trên cơ sở là họ phải ghi chép sổ sách rõ ràng cho cô. Nếu không khớp, cô sẽ nói thẳng.

 

Ví dụ như chị dâu của Vân Lệ Lệ, cô sẽ không khách khí.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Cô là dùng tiền thuê người, chứ không phải là con mồi béo bở để chị dâu của Vân mặc sức chặt chém. Mãi cho đến bây giờ, sổ sách cũng không có gì sai sót, nên Tô Đan Hồng vẫn tiếp tục để hai vợ chồng họ trông coi, nếu không cô đã sớm thay người rồi.

 

Dù là anh cả của Vân Lệ Lệ, cô cũng sẽ không nể nang.

 

Dưới trướng quản lý bao nhiêu người, chuyện tình cảm nên giữ thì giữ, nhưng đối với những chuyện nguyên tắc, cô tuyệt đối sẽ không lùi nửa bước.

 

Bây giờ đang là mùa dâu tây trên núi sai quả, mỗi ngày đều vận chuyển ra ngoài không ít. Tô Đan Hồng rảnh rỗi không có việc gì, liền dành thời gian làm một ít mứt dâu.

 

Để dành nhà ăn, không mang ra ngoài. Mấy anh em Nhân Nhân đều rất thích, đặc biệt là Tề Tề, nói mứt dâu còn ngon hơn cả kẹo!

 

“Nếu con ngoan, sau này năm nào mẹ cũng làm cho con.” Tô Đan Hồng hứa.

 

“Con đương nhiên ngoan rồi, con có lúc nào không ngoan đâu ạ?” Tề Tề liền nói.

 

“Biết con ngoan rồi, nên mẹ bảo con tiếp tục giữ gìn, chứ không phải nói con không ngoan.” Tô Đan Hồng nói.

 

Tề Tề lúc này mới gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

 

Sau mùa dâu tây là đến mùa dưa hấu.

 

Đồng thời cũng có dê được mổ thịt.

 

Năm ngoái không mổ hết dê, để lại một ít dê non. Mấy tháng trôi qua, dê non cũng đã lớn.

 

Thế nên một bên bán hoa quả, một bên Quý Kiến Quân cũng bắt đầu bán thịt. Cá ở hồ chứa nước cũng được bán, anh lại thả một lứa cá giống mới về, tất cả đều thả xuống. Cá vớt lên nếu quá nhỏ thì thả lại, nếu được thì bán đi, mỗi ngày đều phải vớt lên không ít.

 

Hôm nay Quý Kiến Quân mang hai con cá trắm lớn về, một con biếu lên núi, con còn lại nhà mình ăn.

 

Ba anh em Nhân Nhân và Tề Tề cũng rất thích ăn cá. Bây giờ Tường Tường đã bắt đầu ăn dặm, Tô Đan Hồng cũng cho con ăn thịt cá. Cho ăn xong xuôi, cô mới để con tự đi chơi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bên anh Đại Quân đã quen chưa?” Tô Đan Hồng hỏi.

 

Tính từ lúc đón gia đình Tiếu Đại Quân đến đây, đã qua nửa tháng.

 

Quý Kiến Quân gật đầu: “Sao mà không quen được, ngày nào cũng có bao nhiêu việc, bên đó cá bán rất chạy.”

 

Đại Quân phụ trách mổ cá, còn lại đều do mẹ anh ấy lo liệu, nhưng cũng không có nhiều thứ, chỉ là trứng gà tươi, trứng gà muối và trứng vịt muối, cùng với hoa quả tươi.

 

Chủ yếu là bán cá kiếm tiền, lợi nhuận cũng lớn.

 

Một tháng lương 80 đồng, cửa hàng rộng rãi, hoàn toàn có thể ở được, không hề chật chội. Tiện nghi bên trong đều tốt, chỉ là hơi cũ một chút, nhưng dù vậy, điều kiện cũng tốt hơn quê của Đại Quân rất nhiều.

 

Chủ yếu là ở đây náo nhiệt, phồn hoa.

 

Quan trọng nhất là có việc để làm, một ngày bận rộn trôi qua rất phong phú, không có thời gian để suy nghĩ lung tung.

 

Nghe nói đã ổn định, Tô Đan Hồng cũng không bận tâm nữa. Khi sổ sách của tháng này được mang về, Tô Đan Hồng rất hài lòng.

 

Những ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, bước vào tháng Năm, trời bắt đầu thật sự nóng, đến tháng Sáu, trời nóng như đổ lửa.

 

Lúc này dưa hấu nhà cô bán rất chạy. Dưa hấu không đắt, bán sỉ một cân một hào, chở đến cửa hàng nhà mình bán lẻ thì một cân ba hào hai, chở đến thành phố Đại học thì đắt hơn một chút, một cân gần bốn hào. Hơn nữa, bên thành phố Đại học còn có quy định riêng, không bán lẻ từng miếng nhỏ, ít nhất phải mua nửa quả, nếu không thì không bán, lắt nhắt quá.

 

Về cơ bản, dưa hấu nhà anh người ta đều ôm cả quả về. Có không ít người như ông Cao, ôm thẳng hai quả về.

 

Dưa hấu này vị rất ngon, ngọt lịm. Nếu để trong tủ lạnh một lúc rồi mang ra ăn, trong mùa hè nóng nực này, thì không gì sảng khoái bằng.

 

Hôm nay Tường Tường cũng được ăn, cậu nhóc gặm rất hài lòng. Nhưng Tô Đan Hồng không cho ăn nhiều, thường chỉ cắt cho con một miếng nhỏ. Ăn xong cậu bé còn muốn, Tô Đan Hồng không cho, khóc cũng vô dụng. Mấy lần như vậy, cậu bé không khóc nữa, ăn xong liền tự đi chơi. Bây giờ đã biết đi, lững chững, giống như hai anh trai, đều thích ra chỗ con Đại Hắc chơi.

 

Hôm nay Tề Tề về nhà thấy em trai đang túm lông Đại Hắc, lập tức nói: “Tường Tường, mau buông ra, Đại Hắc sẽ đau đấy!”

 

“Không.” Thằng nhóc này đã biết nói những từ đơn giản, rất rõ ràng tỏ thái độ không buông.

 

Không những không buông, tay còn giật nhẹ một cái. Đại Hắc không có phản ứng gì, nhưng Tề Tề lại xót ruột vô cùng, bây giờ Đại Hắc đều do cậu bé cho ăn!

 

“Nếu em buông ra, anh cho em ăn một thìa dưa hấu.” Tề Tề lại nói.

 

“Dưa?” Tường Tường nhìn anh.

 

“Đúng vậy, cho em ăn dưa, em đi theo anh!” Tề Tề nói.

 

Tường Tường liền buông Đại Hắc ra, rồi đi theo anh. Tề Tề lấy một miếng dưa hấu mẹ đã cắt sẵn trên bàn, chia cho em trai ăn, mỗi người một miếng. Đến khi Tô Đan Hồng từ trong bếp ra thì đã ăn xong.

 

“Em con ăn rồi, không được cho nó ăn nữa.” Tô Đan Hồng nói.

 

“Con không cho ăn nhiều, em chỉ ăn một chút thôi.” Tề Tề nói: “Anh con đâu ạ?”

 

“Anh con đi cùng ba con ra hồ chứa nước nhặt trứng vịt rồi.” Tô Đan Hồng nói.

 

“Sao không gọi con!” Tề Tề lập tức nói.

 

“Con ra ngoài chơi, biết tìm con ở đâu?” Tô Đan Hồng không quan tâm nói: “Mẹ nghe nói ngày mai họ còn đi nữa đấy.”

 

“Vậy ngày mai con không ra ngoài nữa!” Tề Tề lập tức nói.

 

“Đi!” Bên cạnh, Tường Tường cũng nói theo.

 

Tề Tề ngẩn người, vội vàng dỗ dành: “Em trai ở nhà với mẹ, anh đi hái dưa hấu về cho em ăn.”

 

Đương nhiên là lừa em trai, nếu không bị em quấn lấy, ngày mai cậu chắc chắn không đi được.

 

“Dưa?” Tường Tường nhìn anh.

 

“Đúng vậy, hái dưa hấu cho em ăn!” Tề Tề nói.