Cuộc sống khấm khá lên không chỉ có nhà Quý Kiến Xuyên. Nhiều gia đình khác trong làng cũng ngày một phát triển. Một số thanh niên đã sớm ra ngoài làm việc, tiền kiếm được đều gửi về cho gia đình. Những người vào làm trong nhà máy cũng có cuộc sống rất ổn định.
Tết năm nay cũng giống như mọi năm, các công nhân của Quý Kiến Quân đều đến chúc Tết, làm cho không khí thêm náo nhiệt. Tô Đan Hồng chuẩn bị đủ loại bánh kẹo, trà nước. Qua một cái Tết, mọi thứ cũng đã vơi đi gần hết.
Ăn Tết đương nhiên không thể thiếu việc về nhà ngoại. Nhà họ Tô bây giờ đã khác xưa rất nhiều, xây được nhà lầu, trong làng hiếm có nhà nào được như vậy. Tết đến, Tường Tường lại được một phen ngưỡng mộ. Nhân Nhân và Tề Tề thì không mấy để tâm, tuy nhà mình không có nhà lầu nhưng cũng không thiếu thốn gì, ăn uống đầy đủ, chẳng có gì phải ghen tị. Hơn nữa, các anh họ của chúng năm nay còn không có quần áo mới, vì tiền đã dồn hết vào việc xây nhà.
“Mẹ chồng con bây giờ thật sự không định về nữa à?” lúc ăn Tết, bà Tô kéo con gái ra một góc hỏi riêng.
“Xem ra là không về nữa rồi. Ở ngoài chắc sống cũng không tệ,” Tô Đan Hồng nói. Không phải cô là con dâu không có lương tâm, mà là cô không còn gì để đau lòng nữa. Cô tự thấy mình đối xử với mẹ chồng rất hiếu thảo, chu đáo, không có gì thiếu sót. Nhưng đến lúc quan trọng, khi xảy ra mâu thuẫn giữa cô và con gái bà, bà vẫn không ngần ngại đứng về phía người con gái đã từng làm tổn thương mình. Dù cô có hiếu thảo đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là con dâu, không phải con ruột.
Cô hiểu tâm lý đó của mẹ chồng, nhưng hiểu là một chuyện, tha thứ lại là chuyện khác. Lòng hiếu thảo của cô cũng không phải là thứ rẻ mạt để người ta tùy tiện chà đạp.
“Sau này chắc chắn bà ấy cũng sẽ phải về thôi. Cái con bé đó, bản tính nó thế, chắc chắn không chăm sóc được bao lâu đâu,” bà Tô nhíu mày.
“Có gì mà phải lo. Muốn về thì cứ về thôi, dù sao cũng không thiếu một miệng ăn,” Tô Đan Hồng nói. Cô đã tính toán cả rồi. Nếu bà thật sự trở về, thì mọi chuyện vẫn sẽ như cũ. Dù bị bà làm tổn thương, nhưng không nể tình thì cũng phải nể mặt Phật. Nếu cô làm khó mẹ Quý, người khó xử chính là Kiến Quân. Cho nên, không vì mẹ Quý thì vì Kiến Quân, cô cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng để đối xử với mẹ Quý như trước kia thì chắc chắn là không thể.
Tuy nhiên, trong một thời gian ngắn, mẹ Quý chắc chắn sẽ không trở về, vì công việc kinh doanh của Quý Vân Vân đang trong giai đoạn khởi đầu, có vẻ như đang làm ăn rất tốt.
Nhưng không ngờ, cô vừa mới nghĩ vậy, Tết vừa qua, Nguyên Tiêu còn chưa đến, đã nhận được điện thoại của Quý Kiến Văn gọi về.
Tô Đan Hồng không biết chuyện gì, chỉ thấy lúc Quý Kiến Quân trở về, sắc mặt anh rất khó coi, cô mới hỏi: “Sao vậy?”
“Xưởng quần áo của Quý Vân Vân có vấn đề về chất lượng, bây giờ bị người ta phá rồi!” Quý Kiến Quân mặt sa sầm nói.
“Nó mở xưởng quần áo từ khi nào? Không phải là đang bán quần áo sao?” Tô Đan Hồng ngạc nhiên.
“Mở từ cuối năm ngoái, làm âm thầm, không nói cho ai biết,” Quý Kiến Quân đáp.
“Quần áo có vấn đề gì?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Ra màu, tuột chỉ,” Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng nhíu mày: “Vậy chú Tư gọi điện về là để...?”
“Chú ấy nói muốn đưa mẹ về trước, có lẽ còn phải về vay một ít tiền, lần này lỗ không ít,” Quý Kiến Quân nói.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Ai vay?” Tô Đan Hồng hỏi thẳng. Vấn đề này, cô phải nói rõ ràng, ai vay thì sau này tìm người đó đòi. Tiền của nhà cô không phải từ trên trời rơi xuống!
“Còn chưa biết chú ấy có vay không,” Quý Kiến Quân nói, “Nếu có đến vay, anh chắc chắn sẽ nói rõ với chú ấy là anh chỉ ghi nợ vào sổ của chú ấy thôi.”
Tô Đan Hồng lúc này mới không nói thêm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đan Hồng, ngày mai mẹ sẽ về,” Quý Kiến Quân nói. Dù anh cũng rất thất vọng về mẹ, nhưng đó dù sao cũng là mẹ ruột, mối quan hệ này cả đời cũng không thoát được.
“Quý Vân Vân không nuôi nổi à?” Tô Đan Hồng nói nhàn nhạt.
Quý Kiến Quân không nói gì.
“Về thì về thôi. Trước đây sống thế nào thì sau này vẫn sống như vậy, miễn là đừng gây thêm phiền phức là được,” Tô Đan Hồng nói thẳng. Cô cũng không ngờ mọi chuyện lại nhanh đến vậy. Tết vừa rồi mẹ cô mới nói đến chuyện này, giờ mẹ chồng cô đã thật sự trở về.
“Anh chắc chắn không để em chịu thiệt thòi đâu,” Quý Kiến Quân vội vàng nói.
Tô Đan Hồng liếc anh một cái: “Em cũng chỉ nể mặt anh thôi đấy! Anh nhớ kỹ cho em, nếu không phải vì anh, em và mẹ Quý cùng lắm chỉ là hai người xa lạ không liên quan.”
“Anh biết, anh biết mà,” Quý Kiến Quân vội vàng dỗ dành.
“Tránh ra đi, đừng có sến súa,” Tô Đan Hồng gắt nhẹ, gạt cánh tay đang định ôm mình của anh ra, rồi đi vào bếp. Bánh chẻo của cô còn chưa gói xong, lát nữa anh cả cô từ trên núi xuống, cô sẽ nhờ anh mang một ít về cho mẹ cô ăn, để bà vui, không giận cô nữa!
“Sao lại mang nhiều thế này?” lúc Tô Tiến Quân xuống núi, Nhân Nhân mang cho anh một cái giỏ, bên trong đầy ắp bánh chẻo, đủ cho cả nhà ăn.
“Mẹ con cho đấy, cậu cứ mang về đi,” Nhân Nhân nói.
“Ha, được rồi,” Tô Tiến Quân cũng không khách sáo.
Bà Tô thấy con trai cả mang về nhiều bánh chẻo như vậy cũng có chút ngạc nhiên, hỏi con trai thì nó cũng không biết, bà cũng không hỏi nữa. Nhưng ngày hôm sau, bà vẫn làm một ít bánh quai chèo mang sang. Lúc này mẹ Quý vẫn chưa về, bà liền nghe con gái kể chuyện.
“Cái loại người đó, mẹ biết ngay là ch.ó không đổi được tính ăn phân! Lần này gặp chuyện rồi chứ gì, tưởng kinh doanh dễ ăn lắm sao!” bà Tô cười lạnh.
Tô Đan Hồng không mấy hứng thú với chuyện này, chỉ nói: “Sắp về rồi đấy, mẹ bớt lời đi.”
“Ai thèm nói đến bà ta. Nhưng mẹ nói thật, chắc là lỗ không ít tiền đâu, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại sang đây vay tiền!” bà Tô nói. Gừng càng già càng cay, bà đã nghĩ ngay đến chuyện vay tiền.
“Còn chưa biết được,” Tô Đan Hồng nói.
“Chuyện này con đừng có nể mặt mẹ chồng con làm gì. Không cần biết ai đến vay, cứ nói thẳng là không có,” bà Tô nói.
“Chuyện này cứ để Kiến Quân lo đi,” Tô Đan Hồng nói.
“Sao lại để Kiến Quân nói? Chuyện này phải do con ra mặt, con có biết không? Anh em với nhau có những lời khó nói, con phải là người nói ra!” bà Tô trừng mắt.
“Vậy thì con chắc chắn sẽ có mặt,” Tô Đan Hồng cười. Dù trong tay Kiến Quân cũng có tiền dư, thậm chí là không ít, cô cũng không kiểm soát sổ sách của anh, nhưng cô biết đại khái anh có bao nhiêu. Sổ sách mang ra xem là biết ngay. Hơn nữa, Kiến Quân cũng sẽ không giấu giếm cô những chuyện này. Anh biết giới hạn của cô. Vợ chồng với nhau, có những chuyện có thể giữ riêng, nhưng có những chuyện phải thẳng thắn. Nếu để cô tự mình phát hiện ra, dù chỉ một lần, cô cũng sẽ coi anh là kẻ tái phạm!