Thực ra, cả ba cậu con trai trong nhà này, kể cả Nhân Nhân bây giờ trông lịch sự, văn nhã, hồi nhỏ đều y hệt nhau: không chỉ bá đạo mà còn ngang ngược.
Nhưng khi lớn hơn một chút, khoảng bốn, năm tuổi thì đỡ hơn nhiều.
Nhân Nhân thì không cần phải lo, còn Tề Tề thỉnh thoảng vẫn cãi mẹ vài câu, nhưng hễ có việc gì giao cho là đều hoàn thành tốt. Cậu bé cũng không quá vô lý, trừ khi bị tổn thương hay chạm đến giới hạn, lúc đó mới ngang bướng. Phần lớn thời gian, cậu đều khiến Tô Đan Hồng rất hài lòng.
Bên ngoài, thời đại phát triển thật nhanh. Mấy hôm nay, ở huyện lỵ thường xuyên thấy xuất hiện mấy chiếc ô tô con. Đều là xe tư nhân, qua lại tấp nập, tạo nên một khung cảnh khá sầm uất. Những người đó đều là các ông chủ lớn, đến đây mở nhà máy. Giao thông ở đây thuận lợi, lại gần hai thành phố lớn là Giang Thủy và Đại Học, nên hàng hóa sản xuất ra chủ yếu được vận chuyển đến hai nơi đó.
Sau Tết, Quý Kiến Quân bận tối mắt tối mũi, còn Tô Đan Hồng thì khá nhàn rỗi. Hôm nay, lúc cô đang ngồi thêu thùa thì Chân Miêu Hồng đến chơi.
Mấy năm nay, Chân Miêu Hồng cũng phất lên trông thấy. Chồng chị làm trong chính phủ, cũng đã được thăng chức. Nhưng chị chưa bao giờ coi thường Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân.
Lần này đến, Chân Miêu Hồng còn mang theo không ít vải vóc từ tỉnh ngoài về, đủ để may hai bộ sườn xám, là loại lụa tơ tằm hảo hạng.
“Chị Hồng, chị mang vải này đến làm gì, em ở nông thôn có mặc đến đâu,” Tô Đan Hồng nói.
“Sao lại không mặc được. Tay nghề của em chị biết mà, cứ may hai bộ để dành mặc cho Kiến Quân ngắm,” Chân Miêu Hồng nói.
Tô Đan Hồng cong môi cười: “Thế này chẳng khác nào châu ngọc phủ bụi.”
“Nói gì vậy chứ, mặc trên người em thì không gọi là phủ bụi. Hơn nữa, đàn ông mà, nói chung là dễ thay lòng đổi dạ. Tuy Kiến Quân không phải người như vậy, nhưng em cũng nên để ý một chút. Ngày thường đừng ăn mặc mộc mạc quá. Lọ cao thơm lần trước em làm còn tốt hơn nhiều so với đồ bán bên ngoài đấy,” Chân Miêu Hồng nói.
Thoáng cái đã quen biết Tô Đan Hồng gần chục năm, thời gian trôi qua thật nhanh. Khác với Tô Đan Hồng, Chân Miêu Hồng là người không chịu ngồi yên. Chị ra ngoài kinh doanh, trong khi chồng làm việc nhà nước. Chị hợp tác làm ăn với nhiều người, cũng kiếm được bộn tiền. Nhưng chính vì tiếp xúc với nhiều người, chị cũng thấy được nhiều mặt của xã hội. Không ít người sau khi phất lên mấy năm trước đã thay đổi, bỏ người vợ tào khang để cưới vợ trẻ đẹp hơn.
Vì vậy, lần này đến, chị đặc biệt mang theo bộ sườn xám này cho Tô Đan Hồng. Bây giờ nó là hàng bán thành phẩm, may xong sẽ vô cùng đẹp. Phụ nữ ở Thượng Hải rất chuộng kiểu này. Vừa có khí chất, lại rất đẹp, chị thấy rất hợp với Tô Đan Hồng.
“Cao thơm em vẫn còn một ít, lát nữa chị mang về hai lọ nhé,” Tô Đan Hồng cười. Sân sau nhà cô trồng không ít hoa và một số loại d.ư.ợ.c liệu. Cô dùng chúng để điều chế một ít cao thơm, để dành cho mình dùng. Mùa đông này cô không cần mua kem dưỡng da nữa, dùng đồ tự làm là đủ, hiệu quả rất tốt. Dù là mật ong hay những thứ khác, tất cả đều là loại tốt nhất.
“Vậy cũng được,” Chân Miêu Hồng không khách sáo.
Bây giờ là 10 giờ rưỡi sáng, Tô Đan Hồng dẫn Chân Miêu Hồng lên núi bắt một con gà, nhờ Quý Hồng Quân làm thịt để trưa hầm canh. Cô còn hái không ít dâu tây đã chín mọng để Chân Miêu Hồng mang về. Còn những thứ khác, chị không cần, tuy ngon nhưng mang vác lỉnh kỉnh, hơn nữa một mình chị cũng lười nấu nướng, nên thôi, chỉ lấy dâu tây ăn là được.
Bữa trưa tự nhiên là rất thịnh soạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chân Miêu Hồng nhìn ba anh em Nhân Nhân, Tề Tề và Tường Tường. Cả ba đều rất giống nhau, nét mặt có sự anh khí của Quý Kiến Quân, nhưng nhiều hơn lại là vẻ tú khí của Tô Đan Hồng. Ngũ quan của chúng đều thừa hưởng những nét đẹp nhất của bố mẹ, khiến Chân Miêu Hồng nhìn mà không khỏi yêu mến, tự nhiên cũng trêu chọc ba anh em.
Nhân Nhân đã lớn, không để tâm đến lời trêu đùa của mẹ nuôi. Tề Tề thì dễ trêu hơn, còn Tường Tường thì càng dễ hơn nữa.
Lúc Chân Miêu Hồng về, chị có chút lưu luyến, còn hỏi Nhân Nhân có muốn sang chỗ chị học không, điều kiện bên đó đều là tốt nhất.
“Không cần đâu ạ, con ở đây rất tốt,” Nhân Nhân lắc đầu.
Chân Miêu Hồng đành ra về. Dù chị không muốn mang nhiều đồ, nhưng Tô Đan Hồng vẫn dúi cho không ít, đều là đặc sản quê nhà, không đáng bao nhiêu tiền nhưng được cái tươi ngon.
“Mẹ ơi, con nghe thấy bà nội nói xấu mẹ đấy,” Chân Miêu Hồng vừa đi, Tề Tề liền mách.
“Nói gì mẹ?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Bà nói mẹ tiếp đãi người ngoài còn tốt hơn cả đối với bà,” Tề Tề nói.
Tô Đan Hồng cười: “Vậy con thấy thế nào?”
“Dì Hồng sao lại là người ngoài được. Dì là mẹ nuôi của anh cả, cũng giống như ông nội nuôi là ba nuôi của bố vậy, đều là người nhà. Hơn nữa, một năm dì Hồng mới đến vài lần, đương nhiên phải tiếp đãi nhiệt tình. Bà nội nói vậy là hẹp hòi quá,” Tề Tề nhíu mày.
Đây là điều Quý Kiến Quân dạy các con. Con trai phải rộng lượng, chuyện cần tính toán thì không được nhu nhược, nhưng chuyện không đáng thì không được hẹp hòi. Rõ ràng Tề Tề không phải là người nhu nhược, cậu thậm chí còn rất thích đ.á.n.h nhau với bọn trẻ trong làng. Nhưng đối với bạn bè, cậu cũng rất hào phóng, có quà vặt gì cũng chia cho chúng một ít. Đương nhiên phần lớn cậu vẫn giữ lại cho mình, chứ không hào phóng đến mức vô tư.
Bây giờ cậu cũng đã lớn, được Quý Kiến Quân dạy dỗ rất tốt, ví dụ như trong chuyện này.
“Kệ bà đi con. Người già thỉnh thoảng hay suy nghĩ lung tung, mình là người trẻ, đừng chấp nhặt bà ấy,” Tô Đan Hồng nói.
Tề Tề gật đầu, cũng không để tâm nữa.
Tô Đan Hồng bảo con đi chơi, còn mình thì ra sân sau tưới hoa. Về phần suy nghĩ của mẹ Quý, cô không quan tâm. Từ khi bà trở về, mối quan hệ của cô và bà chỉ ở mức bình thường. Năm nay, dâu tây và dưa hấu, mẹ Quý không được chia một đồng nào. Tô Đan Hồng trực tiếp tính lương cho bà, mỗi tháng công nhân được bao nhiêu thì bà được bấy nhiêu. Nhưng đãi ngộ của bà tốt hơn công nhân nhiều, được bao ăn bao ở, hơn nữa dù có làm việc hay không cũng vẫn có tiền.
Đương nhiên, số tiền đó trong mắt mẹ Quý là cực kỳ ít ỏi. Bà không hài lòng, nhưng không hài lòng thì sao chứ, Tô Đan Hồng căn bản không để tâm đến thái độ của bà. Bây giờ để bà ở trên núi đã là hiếu thuận lắm rồi, còn muốn cô phải thế nào nữa? Chẳng lẽ phải cung phụng bà lên tận trời xanh.
Có lẽ vì thấy cô không tỏ vẻ hiếu kính gì nhiều, lại thấy cô bắt gà hầm canh đãi Chân Miêu Hồng, nên bà mới nói thầm như vậy. Lại còn cố tình nói cho Tề Tề nghe, rõ ràng là muốn nhắc nhở cô nên hiếu kính bà.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác