Tác giả: Nam Phương Lệ Chi
Không chỉ bà Hà thích, mà cả nhà họ Quý cũng thích.
Ví dụ như Quý Kiến Quân, người gần đây đang muốn có con mà chưa thành công, anh biết thịt dê rất bổ nên đã lấy về không ít.
Tô Đan Hồng liền hầm canh cho cả nhà ăn. Anh ăn vào thấy người hừng hực sức sống, đã có tuổi rồi mà tối nào không "vận động" một chút là không ngủ được.
Kết quả là Tô Đan Hồng được "tưới tắm" đầy đủ, sắc mặt cũng hồng hào lên một bậc. Chỉ tiếc là, tháng này "bà dì" vẫn đến đúng hẹn.
Thời tiết chuyển lạnh, Tô Đan Hồng bắt đầu chú trọng dưỡng sinh.
Trà táo đỏ kỷ tử, trà gừng thái lát, các loại canh bổ dưỡng đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Trong đó, canh củ sen đặc biệt được cả nhà yêu thích. Canh củ sen hầm xương, canh sườn củ sen, món nào cũng ngon tuyệt.
Thời điểm này, củ sen là loại sen bột, rất bở và dẻo, ăn cực kỳ ngon.
Củ sen cũng không phải của ai xa lạ, mà là mua của Quý Quang Tông. Việc kinh doanh củ sen của Quý Quang Tông rất tốt, một năm hai vụ, sen hè và sen thu, làm ăn rất phát đạt.
Hiện tại, cuộc sống của anh và Dương Đại Nha cũng rất hạnh phúc. Năm nay, cô đã chịu áp lực không nhỏ để sinh cho anh một cậu con trai.
Mẹ của Quang Tông vui mừng khôn xiết, đã mang rất nhiều trứng gà nhuộm đỏ đi biếu khắp nơi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Bây giờ đứa bé vẫn do ông bà nội chăm sóc, còn Dương Đại Nha vẫn quen đi làm ở chỗ chị dâu hai họ Tô.
Còn việc Quý Quang Tông bán củ sen, cô không xen vào, cứ để anh tự bán, cô chỉ nhận lương của mình.
Vốn dĩ mẹ Quang Tông có chút không hài lòng về việc này, muốn cô về phụ giúp, nhưng từ khi có cháu trai, bà cũng không can thiệp nhiều nữa.
Dương Đại Nha cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô thực sự rất vui khi làm việc ở chỗ chị dâu hai họ Tô. Bây giờ mỗi cuối tuần cô đều về một lần, tuy bận rộn nhưng cuộc sống rất phong phú.
Có lẽ cũng do thói quen, Dương Đại Nha không thể chấp nhận những ngày tháng không kiếm ra tiền. Cô cảm thấy phụ nữ vẫn nên có một công việc ổn định, như vậy muốn mua gì thì mua, sẽ không bị nhà chồng nói ra nói vào.
Mỗi nhà mỗi cảnh, không phải lúc nào mọi chuyện cũng như ý.
Ví dụ như Tô Đan Hồng, cuộc sống của cô đủ tốt rồi đấy, nhưng hiện tại cũng không hoàn toàn như ý, cô muốn có một cô con gái mà mãi vẫn chưa được.
Còn bà Quý gần đây cũng khá bực bội. Bà đến nơi lần trước để tìm con gái, nhưng con bé không còn ở đó nữa. Hỏi Kiến Văn và Vân Lệ Lệ thì họ đều nói không biết, không liên lạc.
Bà liền đi tìm Vân đại ca. Vân đại ca nói Quý Vân Vân đi làm ăn rồi, nhưng không đi cùng anh ta, và bảo bà yên tâm, con bé bây giờ chắc chắn sống rất tốt.
Vân đại ca thậm chí cũng muốn liên lạc với Quý Vân Vân để xem cô theo đại gia có mánh khóe làm giàu nào không, nhưng cuối cùng lại thôi. Anh ta không muốn Quý Vân Vân biết rằng anh ta đã dùng tiền "bán thân" của cô để mua nhà.
Thế là bà Quý tay trắng trở về, trong lòng không vui, mặt mày cứ sưng sỉa suốt.
Hôm nay Tô Đan Hồng nhờ Nhân Nhân mang một nồi canh thịt dê lên, có cả kỷ tử và táo đỏ, hầm bằng nước suối linh tuyền, thịt dê mềm nhừ, ngon tuyệt.
Vậy mà bà Quý lại làm khó dễ!
"Ngày nào cũng ăn thịt, có bao nhiêu thịt cho mẹ mày ăn? Ba mày kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, nó đúng là không biết tiết kiệm!" Bà Quý nói thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhân Nhân đã lớn, nói gì cũng hiểu. Hơn nữa, cậu bé được ông nội nuôi cố tình rèn giũa nên chững chạc hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Nghe thấy lời này, ông Quý bên cạnh sa sầm mặt, nhưng Nhân Nhân lại cười nói: "Bà nội đừng giận, mẹ cháu cũng đâu phải đối xử tốt với người ngoài, đây đều là người nhà cả mà, không tính toán những chuyện đó đâu. Nếu bà nội không phải là bà nội của cháu, thì một miếng canh nóng bà cũng không có mà uống đâu ạ."
Bà Quý còn muốn nói gì đó, ông Quý đã lên tiếng: "Bà nội mày không uống thì thôi, con đi gọi Quả Quýt và Tiến Bộ lại đây, hai đứa nó còn nhỏ, cho chúng nó bồi bổ."
"Vâng ạ." Nhân Nhân cười, rồi đi gọi Quả Quýt và Tiến Bộ lại.
Cậu múc canh thịt dê cho hai em, cả hai đều ăn rất ngon miệng, canh ngon tuyệt vời!
Ông Quý cũng uống canh ăn thịt, chỉ có bà Quý là về phòng đi ngủ, tức không chịu nổi.
Về nhà, Nhân Nhân cũng kể lại với mẹ: "Bà nội có vẻ không vui vì mẹ thường xuyên hầm canh mang lên, nói là hơi xa xỉ."
Tô Đan Hồng cười ha hả: "Vậy được, sau này cứ mang sang bên ông nội nuôi của con, bảo ông nội nuôi gọi ông nội con qua đ.á.n.h cờ."
Bà ta không muốn ăn canh thịt dê thì cô cũng chẳng buồn hầu hạ. Chỉ là cô kính trọng bố chồng nên tiện thể làm thêm phần cho bà ta, vậy mà còn được đằng chân lân đằng đầu à?
Gần đây cô cũng đang bực mình, chẳng muốn hầu hạ ai cả!
Thế là, phần canh của bà Quý bị cô cắt đứt. Cô chính là tùy hứng như vậy đấy. Sau đó bà Quý không thấy một giọt canh nào nữa, lại không hài lòng.
"Chẳng phải bà không muốn uống sao, tôi đã bảo Đan Hồng đừng mang lên nữa." Ông Quý nói.
"Tôi nói không muốn uống lúc nào!" Bà Quý lập tức cãi.
"Nếu thấy ngon thì lần trước bà còn lải nhải cái gì?" Ông Quý nói.
Bà Quý liền cho rằng đây là do Tô Đan Hồng giở trò. Chờ Quý Kiến Quân lên núi, bà lại than thở: "Lần trước Nhân Nhân mang canh lên, mẹ chỉ bảo nó về nói với mẹ nó là nên tiết kiệm một chút. Bây giờ bọn trẻ lớn cả rồi, học phí mỗi tháng lại đắt đỏ như vậy, sao có thể ăn uống thế được. Nhưng giờ thì nó không mang lên một giọt canh nóng nào nữa."
"Mẹ muốn ăn thì tự làm đi, thịt dê cứ xuống nhà lấy, hoặc bảo Quả Quýt chúng nó đi lấy cũng được." Quý Kiến Quân nói.
Bà Quý dĩ nhiên không chịu, bà có nấu cơm bao giờ đâu. Bây giờ có bà Trương nấu, canh thì Tô Đan Hồng mang lên, bà chỉ việc ăn.
Bà cảm thấy đây mới là đãi ngộ mà một người mẹ chồng nên có. Trước đây bà làm trâu làm ngựa cho Tô Đan Hồng, cũng chẳng thấy cô ta nói được câu nào dễ nghe!
Nhưng bà đã lầm. Con trai tuy thân với bà, nhưng còn thân với vợ nó hơn, làm sao mà bênh bà được. Hơn nữa, vợ nó chắc chắn không vô duyên vô cớ làm vậy, là do bà mẹ này lại bắt đầu gây sự.
Quý Kiến Quân không mấy quan tâm đến chuyện này. Gần đây anh rất bận, sắp vào mùa thu hoạch một năm một vụ, lấy đâu ra thời gian rảnh?
Bước vào tháng chạp, Tô Đan Hồng bắt đầu làm lạp xưởng. Năm nay cô cũng gọi Vương Hồng Hoa và mấy người khác đến giúp, ướp không ít thịt ngũ vị hương.
Một hai năm gần đây, gia vị trên thị trường ngày càng phong phú, giúp Tô Đan Hồng làm ra được nhiều món ngon hơn.
Khô cá rất được ưa chuộng ở Bắc Kinh, lạp xưởng cũng vậy. Lần trước làm mứt dâu cùng mẹ cũng bán rất chạy, sang năm cô định sẽ làm tiếp.
Không chỉ Quý Kiến Quân bận, mà cô cũng bận túi bụi, làm sao so được với bà Quý, một kẻ ăn không ngồi rồi?
Vương Hồng Hoa và những người khác đến giúp làm lạp xưởng, cũng kể chuyện gần đây trong vùng đang lan truyền rằng khu này sắp được sửa đường.
Sửa thành đường xi măng, đi lại sẽ rất thuận tiện.
Từ chuyện sửa đường, họ lại nói sang những chuyện khác, chuyện đông nhà tây ngõ. Tô Đan Hồng nghe như chuyện phiếm cũng thấy thú vị, dù sao những chuyện này cũng cần phải biết, để khỏi vô tình đụng chạm đến nỗi đau của người khác mà không hay.