Tô Đan Hồng chỉ muốn đ.á.n.h cho thằng nhóc này một trận. Sân sau nhà cô chỉ trồng có hai chậu đỗ quyên, là năm ngoái Quý Kiến Quân từ thành phố Đại Học mang về cho cô trồng.
Bây giờ cả sân sau chỉ có hoa đỗ quyên và hoa lan đang nở, các loại khác vẫn chưa đến mùa. Chỉ có hai loài hoa này thôi mà thằng nhóc này cũng nỡ ra tay tàn phá!
"Em vẫn thích ngắm hoa khi nó còn trên cành hơn, hái xuống như thế này, đến tối là héo mất." Viện Viện nhận lấy bông hoa rồi nói.
Tường Tường gãi đầu: "Vậy thôi, chúng ta ra xem, không hái nữa!"
Viện Viện liền cùng cậu bé ra ngoài xem hoa.
Viện Viện rất thích sân sau của thím ba. Bây giờ chưa phải lúc, chờ đến tháng Tư, tháng Năm, hoa trong sân sẽ nở liên tục cho đến tận tháng Chín, tháng Mười.
Sân sau trồng rất nhiều loại hoa, ngoài những chậu cúc từ nhà ông Hồ mang về, còn có hoa hồng và tường vi trồng thẳng xuống đất.
Đặc biệt là hoa hồng và tường vi, có màu đỏ, màu hồng, cả màu vàng, những đóa hoa nở ra đẹp vô cùng, ngắm cả ngày không chán. Cô bé còn phụ trách tưới nước cho chúng nữa.
Tô Đan Hồng cũng mặc kệ bọn trẻ. Thấy đã đến giờ, cô cho chúng ăn mứt dâu, sau đó giục đi ngủ trưa.
Chờ ngủ trưa dậy còn được ăn thêm một quả nữa, thế là tất cả đều ngoan ngoãn đi ngủ.
Sức hấp dẫn của đồ ăn ngon vẫn rất lớn. Chỉ là chúng còn nhỏ, không thể ăn nhiều. Hơn nữa, việc Tô Đan Hồng làm mứt dâu cũng chỉ là một chiêu trò marketing, cô vẫn thấy dâu tây tươi là ngon nhất và bổ dưỡng nhất.
Trong lúc Tô Đan Hồng làm mứt dâu, Tề Tề, Tường Tường và Viện Viện phụ trách vận chuyển dâu tây về nhà. Đặc biệt là hai đứa nhỏ, mỗi lần mang không được nhiều, nhưng cũng coi như là phụ giúp. Chúng rất vui, nên Tô Đan Hồng cũng không khách sáo mà sai bảo hai "lao động nhí" này.
"Đan Hồng à, Viện Viện ở đây, một tháng có đưa tiền sinh hoạt phí không?" Mẹ Đan nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Viện Viện còn nhỏ như vậy, ăn được bao nhiêu đâu?" Tô Đan Hồng nghe vậy, liền nói thẳng.
"Vậy là không đưa sinh hoạt phí à?" Mẹ Đan nói.
Tô Đan Hồng đáp: "Cho nó một bát cháo là no rồi, cần gì tiền?"
Lý Trí và Hà Thiến đều ngỏ ý muốn đưa tiền, nhưng đưa bao nhiêu? Một tháng mười đồng thì với một đứa trẻ là hơi nhiều, nhưng số tiền đó Tô Đan Hồng cũng chẳng để vào mắt. Cô đơn thuần là quý mến cô bé, tự mình sinh liền ba thằng con trai, không có một mụn con gái nào.
Thế nên, thấy con gái nhà người ta là cô lại thèm, nên nhận nuôi cũng không sao.
Nếu cô không thích, không quý mến, thì có cho bao nhiêu tiền cô cũng không nhận.
"Cháu gái nhà họ Lý, đâu có lý nào để em chăm không công như vậy, em đúng là người tốt quá." Mẹ Đan nói.
Tô Đan Hồng chỉ cười mà không nói gì.
Mứt dâu làm rất nhiều, ngày nào cũng bận rộn, cả sân nhà đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào, thu hút không ít trẻ con đến.
Tô Đan Hồng cũng không keo kiệt, thỉnh thoảng vẫn bảo Tường Tường và Viện Viện mang ra chia cho các bạn. Mỗi đứa không nhiều, nhưng cũng đủ để nếm chút vị ngọt.
Mặc dù bây giờ cuộc sống của mọi người đã tốt hơn nhiều so với trước đây, khi mà có cơm ăn no đã là hạnh phúc, nhưng người dân lúc này vẫn còn khá nghèo khó.
Cuộc sống cũng chỉ dừng ở mức đủ ăn, còn muốn ăn vặt thì rất hiếm.
Trong thôn có một nhà mở quầy tạp hóa, bán một ít đồ mà trẻ con thích. Bọn trẻ có tiền đều tiêu vào đó.
Nhân Nhân đã lớn, đã qua cái tuổi đó rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Tề cũng ít khi đến đó, cậu bé đã đặt mục tiêu vào việc năm nay sẽ học tiểu học ở đâu.
Tường Tường thì đang đúng tuổi, thỉnh thoảng lại đến mè nheo xin Tô Đan Hồng một hào để đi mua món "cứt chuột".
Đúng vậy, tên nó là thế. Tô Đan Hồng không thích ăn, nhưng trẻ con lại thích, những món như cứt chuột, bột ô mai.
Viện Viện cũng thích, hai anh em thỉnh thoảng lại đi mua một ít về ăn.
Tô Đan Hồng cũng không cấm chúng, ăn chút đồ ăn vặt cũng được, chỉ là kem que thì cô ít khi cho ăn.
Nếu muốn ăn, cô sẽ tự làm. Nhà có sữa bột, làm kem sữa bò cả nhà đều thích ăn, nhưng Tô Đan Hồng thỉnh thoảng mới làm một lần.
Cô thích làm món sữa đông hai lớp hơn, đây cũng là một món ăn vặt rất được yêu thích, làm bằng sữa dê.
Sữa dê vốn rất tanh, nhưng dùng lá trà và hạnh nhân có thể khử mùi, cộng thêm các gia vị khác, sẽ rất dễ uống.
Tô Đan Hồng thích uống, bọn trẻ cũng thích, ngay cả bà Trương cũng rất thích, chỉ có ông Quý là không thích uống.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến khẩu vị của Quý Kiến Quân. Tô Đan Hồng làm gì, Quý Kiến Quân đều thích ăn, kể cả món sữa dê này.
Thực ra lúc đầu Quý Kiến Quân cũng không quen, anh đã từng này tuổi rồi, còn uống sữa dê gì nữa.
Nhưng uống riết rồi cũng quen.
Thế là, nhà giữ lại năm con dê núi cái đang cho sữa, ngày nào cũng có sữa dê để uống. Chỉ là làm thành món sữa đông hai lớp thì bọn trẻ mới thích, còn sữa dê nguyên chất thì chúng không uống.
Đứa nào đứa nấy, kén ăn ghê gớm.
Có lẽ cũng vì tay nghề của Tô Đan Hồng quá tốt, nên những món ăn vặt bên ngoài, trừ cứt chuột và bột ô mai, những món khác Tường Tường và Viện Viện đều không ăn, ăn một lần là thôi. Hai món kia Tô Đan Hồng không làm, nên chúng vẫn có thể tiếp tục ăn.
Ở đây có đồ ăn ngon, mẹ Đan đến làm việc cũng được hưởng lộc. Thông thường chỉ cần chị ta làm tốt, cô sẽ cho chị ta mang một ít về trước khi về.
Có một lần mẹ Đan hơi lơ là, vừa làm vừa buôn chuyện, Tô Đan Hồng liền không để ý đến chị ta, sữa đông hai lớp cũng không cho.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Mẹ Đan liền hiểu ra, quả nhiên Tô Đan Hồng không phải người dễ bắt nạt, dĩ nhiên chỉ có thể nghiêm túc làm việc tiếp.
Nhưng chị ta cũng không làm được bao lâu. Vốn dĩ Tô Đan Hồng dự định làm một tháng, nhưng chưa đến một tháng, dâu tây đã hết. Sau này tuy còn một ít lác đác, Tô Đan Hồng định để cho bọn trẻ tự hái ăn, ăn xong thì chia cho bạn bè chúng.
"Đan Hồng, trên núi còn việc gì khác không?" Mẹ Đan nhận lương rồi hỏi.
Chưa đến một tháng, còn thiếu hai ngày, nhưng Tô Đan Hồng cũng không tính toán hai ngày đó, vẫn trả cho chị ta lương cả tháng, 80 tệ. Điều này khiến chị ta rất hài lòng.
Năm ngoái lương vẫn là 70, năm nay đã tăng lên 80, tăng rất nhanh.
"Tạm thời thì không có, có việc em sẽ tìm chị, dù sao chị hai làm việc vẫn rất tốt." Tô Đan Hồng nói.
Tốt thì tốt thật, nhưng đó là vì cô áp chế được mẹ Đan, nếu không chị ta có thể trèo lên nóc nhà dỡ ngói.
Nhận được câu trả lời hài lòng, mẹ Đan liền phụ cô dọn dẹp nhà bếp, rửa sạch các dụng cụ rồi mới ra về.
Tô Đan Hồng biết rõ tính cách không có lợi thì không dậy sớm của chị ta, biết chị ta làm vậy là để tranh thủ cơ hội kiếm tiền lần sau, cũng mặc kệ. Cô dắt Viện Viện ra sân sau tưới nước suối linh tuyền cho hoa hồng và tường vi.
Từ khi bước vào tháng Tư, những bông hoa hồng và tường vi trong sân sau nhà cô đã bắt đầu nở rộ.