Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 293: Muốn có cô con gái rượu



 

Còn một điều nữa là, Quý Kiến Quân đến giờ vẫn chưa xây nhà lầu.

 

Phải biết rằng ngay cả Quý Kiến Nghiệp cũng đã xây rồi, nhưng Quý Kiến Quân thì vẫn chưa, nhà cửa đã có chút chật chội. Thế nên anh mới phải cho Nhân Nhân và Tề Tề lên núi ngủ.

 

Ở trong làng trong xóm, thực ra luôn tồn tại sự so bì, ganh đua.

 

Chuyện này ở đâu có người là ở đó có.

 

Ví dụ như mẹ Đan, chẳng phải vì nhà mình đã xây được nhà lầu mới mà khí thế hẳn lên sao? Lưng ưỡn thẳng hơn bất kỳ ai, dường như muốn đòi lại hết những năm tháng phải khúm núm vì sinh hai cô con gái mà không có con trai.

 

Khi mọi người mới về làm dâu nhà họ Quý, lúc đó Tô Đan Hồng cũng mới xuyên không đến không lâu. Trong số mấy cô con dâu, Phùng Phương Phương, chị dâu cả, là người tự tin nhất.

 

Bởi vì chị ta đã sinh cho nhà họ Quý đứa cháu trai duy nhất lúc bấy giờ.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Lúc đó, mẹ Đan có hai cô con gái, Vân Lệ Lệ ở thành phố Giang Thủy cũng sinh một cô con gái, còn Tô Đan Hồng thì chưa sinh được quả trứng nào.

 

Phùng Phương Phương có thể nói là người nổi bật nhất.

 

Giờ đây thời thế đã đổi thay, Tô Đan Hồng một hơi sinh ba đứa cháu trai, nhà họ Quý không còn thiếu cháu trai nữa, ưu thế của Phùng Phương Phương cũng theo đó mà biến mất.

 

Phụ nữ với nhau thì so sánh cái gì?

 

Lúc chưa lấy chồng thì so điều kiện gia đình, so cha mẹ, xem nhà ai điều kiện tốt hơn, nhà ai có thể mặc áo hoa, ăn cơm no.

 

Lấy chồng rồi thì so chồng, so con trai.

 

Bây giờ việc sinh con trai cũng không còn là ưu thế nữa, vì xã hội phát triển quá nhanh, nhiều người không còn quan trọng việc sinh con trai hay con gái. Hơn nữa, con trai hay con gái ai tốt hơn, sau này mới biết được, phải chờ đến khi chúng trưởng thành mới có thể phân định thắng thua.

 

Đây là một cuộc chiến dài hơi.

 

Vì thế, việc so bì chồng đã trở thành ưu tiên hàng đầu.

 

Rõ ràng, so với anh cả Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp có đầu óc lanh lợi hơn một chút.

 

Nghe lời Kiến Quân đi học lái xe, làm tài xế, thấm thoắt đã nhiều năm, bây giờ đã là tài xế già dặn, lái xe cho người ta không lo thiếu việc làm.

 

Hơn nữa vợ anh ta cũng chăm chỉ, thế nên đã xây được nhà hai tầng, oai phong biết bao?

 

Phùng Phương Phương trước đây luôn ở thế thượng phong, bây giờ cũng không thể so sánh với chị ta được nữa. Đừng nói Phùng Phương Phương, ngay cả Vân Lệ Lệ ở thành phố Giang Thủy, mẹ Đan cũng không coi ra gì.

 

Tại sao ư? Bởi vì Vân Lệ Lệ còn nợ Tô Đan Hồng nhiều tiền như vậy! Quan trọng nhất là còn bị Quý Vân Vân hại cho mất việc.

 

Chỉ riêng Tô Đan Hồng là vẫn luôn vững vàng. Trước mặt Tô Đan Hồng, mẹ Đan cũng không dám làm càn.

 

Bởi vì về cơ bản chị ta chưa bao giờ so bì hơn được Tô Đan Hồng.

 

So con trai không được, so chồng cũng không xong, ngay cả bản thân chị ta cũng không bằng Tô Đan Hồng, cho nên trước mặt Tô Đan Hồng, chị ta không dám hỗn xược.

 

Sự so bì này cũng chỉ diễn ra giữa các chị em dâu trong nhà, ra ngoài cửa thì còn nhiều hơn nữa.

 

Còn Quý Kiến Quân thì không so bì với ai. Chỉ là những thứ cần có trong nhà, về cơ bản đều có đủ: quạt điện, máy giặt, TV, tủ lạnh, bếp ga, thiếu thứ gì đâu?

 

Bên ngoài còn có xe ba gác, xe đạp, xe tải, ai có thể so với anh?

 

Còn Tô Đan Hồng, cô cũng không thích so bì những thứ đó.

 

Các bà chủ khác thì uốn tóc, tô son, xách túi hiệu, trên cổ đeo dây chuyền vàng to sụ, ngón tay cũng đeo nhẫn vàng.

 

Nhưng cô thì sao, ăn mặc giản dị, trên cổ chỉ có một sợi dây chuyền vàng mảnh. Một sợi của người ta bằng năm sáu sợi của cô. Trên cổ tay cũng chỉ đeo một chiếc vòng ngọc, không có vòng tay vàng. Tai thì chỉ dùng hai cọng trà để xỏ, ngay cả bông tai cũng không có.

 

Cho nên, thật sự không nhìn ra nhà cô rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

 

Chỉ là người trong thôn cũng sẽ xì xào bàn tán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bây giờ giá cả tăng cao như vậy, thứ gì cũng lên giá, mỗi ngày Quý Kiến Quân lại chở nhiều hàng đi như thế, chắc chắn phải kiếm được không ít.

 

Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu, thật sự không ai biết được.

 

Thời gian thoáng chốc đã đến đầu tháng Sáu. Tháng trước khá bận rộn, nên Quý Kiến Quân cứ kéo dài mãi đến tối nay, đầu tháng Sáu, mới lấy ra một xấp hóa đơn của tháng Năm để tổng kết sổ sách.

 

Phòng bên cạnh, Tường Tường và Viện Viện đã ngủ, bây giờ đã gần 10 giờ, mà Quý Kiến Quân vẫn chưa tính xong, anh đã bắt đầu tính từ 9 giờ.

 

Tô Đan Hồng cũng đang ngáp ngắn ngáp dài trên giường, giờ này quả thực không còn sớm. Nhà cô thường đi ngủ khá sớm, thường là 9 giờ đã bắt đầu giục bọn trẻ đi ngủ.

 

Nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh Kiến Quân.

 

Quý Kiến Quân đang tính sổ ở phòng khách, tưởng vợ đã ngủ rồi, không ngờ vẫn chưa.

 

"Vợ ơi, còn chưa ngủ à?" Quý Kiến Quân ghé sát lại nói.

 

Tô Đan Hồng hỏi: "Tháng trước buôn bán thế nào?"

 

Quý Kiến Quân cười cười, rồi báo một con số. Tô Đan Hồng hơi kinh ngạc: "Sao lại nhiều như vậy?"

 

"Cũng không tính là nhiều. Bây giờ hoa quả nhà mình cũng coi như đã có danh tiếng, hơn nữa lại là hàng tận vườn, không ai ăn chênh lệch giá, nên ai cũng kiếm được tiền." Quý Kiến Quân vừa cởi quần áo vừa nói.

 

Mùa hè nóng nực, anh thường chỉ mặc độc một chiếc quần đùi đi ngủ.

 

Tô Đan Hồng hỏi: "Thu nhập bên thành phố Giang Thủy thế nào?"

 

Ở thành phố Giang Thủy có ba cửa hàng, đều thuê người địa phương, đã có gia đình, mỗi cửa hàng một người.

 

"Có tăng một ít, sổ sách thu chi cũng không chênh lệch nhiều." Quý Kiến Quân nói.

 

Buôn bán tốt nhất vẫn phải kể đến hai cửa hàng ở thành phố Đại Học. Sáu cửa hàng ở huyện thành và thành phố Giang Thủy cộng lại cũng không bằng hai cửa hàng ở đó.

 

Dù sao cũng là thành phố Đại Học, sức tiêu thụ vượt xa thành phố của họ.

 

Tô Đan Hồng còn định nói gì đó, Quý Kiến Quân đã tắt đèn, rồi trườn lên người cô.

 

"Làm gì vậy, muộn thế này rồi." Tô Đan Hồng nói.

 

"Một lát thôi, xong việc rồi ngủ." Quý Kiến Quân nói.

 

Lần này kéo dài đến gần 11 giờ, Tô Đan Hồng mệt lử, còn Quý Kiến Quân thì vô cùng mãn nguyện.

 

Sáng hôm sau Tô Đan Hồng ngủ nướng, bữa sáng vẫn là Quý Kiến Quân dậy làm.

 

Thời điểm này đang là lúc bận rộn, Quý Kiến Quân không có lúc nào rảnh, ngày nào cũng phải đi khắp nơi xem xét, nên lúc Tô Đan Hồng dậy, anh đã ra ngoài từ sớm.

 

"Mẹ, con dắt em gái lên núi nhé, trong bếp có cháo, mẹ tự ăn đi." Tường Tường thấy cô tỉnh dậy, mắt sáng rỡ, vội vàng nói.

 

Cậu bé đã bị ba dặn dò, không dám không nghe, chỉ chờ mẹ dậy.

 

"Biết rồi." Tô Đan Hồng xua tay, con trai đúng là vô tâm, không biết quan tâm mẹ một chút nào.

 

"Thím ba uống nước ạ." Viện Viện lại rót cho Tô Đan Hồng một cốc nước.

 

"Cảm ơn Viện Viện." Tô Đan Hồng ấm lòng, xem kìa, vẫn là phải nuôi con gái: "Đi chơi với anh đi."

 

Dù sao con bé còn nhỏ, tuy đã học vẽ nhưng cũng cần phải chơi nhiều, không thể cứ dí mũi vào vẽ mãi được.

 

Thằng nhóc kia ngay cả chào một tiếng cũng không, dắt Viện Viện chuồn thẳng ra cửa.

 

Tô Đan Hồng xoa xoa eo, nghĩ thầm Quý Kiến Quân khỏe như vậy, sức khỏe của mình cũng rất tốt, nhưng sao mãi vẫn không có thai? Cô muốn có một cô con gái biết hỏi han ân cần, đó mới là cô con gái rượu của mình, đâu như mấy thằng nhóc này?