Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 301: Thế nào là bất hiếu



 

"Có gì hay mà nói với tôi!" Vân Lệ Lệ tức giận.

 

Bây giờ cô không muốn dính dáng chút nào đến con người Quý Vân Vân đó nữa. Chuyện lần này, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ!

 

"Lệ Lệ à, chuyện của Vân Vân là do mọi người hiểu lầm cả thôi. Là chị dâu cả của con nói lung tung đấy. Vân Vân có thai thật, nhưng là con của người khác, nó đã nói rõ với mẹ rồi." Bà Quý nói.

 

Vân Lệ Lệ sững sờ.

 

Bà Quý thấy vậy, liền vội vàng kể lại cuộc sống sung sướng tự tại của Quý Vân Vân bây giờ, nói đến cao hứng còn lỡ lời: "Vân Vân còn nói, người như anh cả của con, sao nó có thể sinh con cho được. Nó đâu có điên. Anh cả của con vừa không có tiền, lại còn có vợ con, Vân Vân sao có thể dại dột đến vậy?"

 

Vân Lệ Lệ cười lạnh. Cô còn tưởng chuyện gì, ra là chuyện này.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Bà mẹ chồng này không biết, nhưng cô thì biết rất rõ. Đứa con của Quý Vân Vân chắc chắn là của anh cả cô.

 

Chị dâu cả đã nói rồi, Quý Vân Vân muốn cùng anh cả cô mưu tính gia sản của người khác, đây là trò "ly miêu tráo thái tử", chỉ lừa được những người già như bà Quý mà thôi.

 

"Chuyện này nhà tôi không muốn nhắc lại nữa. Mẹ mà muốn sống yên ổn ở nhà này thì cũng ít qua lại với nó thôi. Kiến Văn đã nói rồi, tuyệt đối không cho nó bước vào nhà nửa bước, nếu không anh ấy sẽ đuổi cả tôi ra khỏi nhà. Mẹ cũng biết, tuy ngày thường Kiến Văn không quản chuyện trong nhà, nhưng anh ấy đã nói gì thì tôi không dám làm trái. Nhà này, rốt cuộc vẫn là do Kiến Văn quyết định." Vân Lệ Lệ nói.

 

Bất kể Quý Vân Vân và anh cả cô có tính toán gì, cô cũng không định quan tâm.

 

Dù sao cô cũng đã gả đi rồi, anh cả cô làm gì cũng không liên quan đến cô. Nhà cô còn nợ nhiều tiền như vậy, cô phải chăm chỉ kiếm tiền, lo cho cuộc sống gia đình mình tốt lên đã!

 

"Lệ Lệ, số tiền này..."

 

Bà Quý chưa nói xong, Vân Lệ Lệ đã ngắt lời: "Số tiền này mẹ có thể mang đi trả lại cho Quý Vân Vân, hoặc tự mình giữ lấy. Còn số tiền nhà tôi nợ chú ba, nhà tôi tự trả là được!"

 

Bây giờ việc bán hàng rong ngoài nhà máy của cô rất tốt. Tuy không thể so với những dịp lễ tết buôn may bán đắt, lợi nhuận gấp mấy lần, nhưng một tháng cũng có thể kiếm được khoảng 200 tệ. Chăm chỉ tích cóp, quanh năm suốt tháng cũng dành dụm được không ít.

 

Lại có thêm thu nhập từ lương của Kiến Văn. Bây giờ có bà Quý đến ở, nhà cũng không tốn kém gì nhiều, tiền về cơ bản đều có thể tiết kiệm được, đến lúc đó có thể trả được không ít. Chờ cuối năm, lại nhập thêm ít áo bông và câu đối về bán, còn có thể kiếm thêm một khoản nữa.

 

Vân Lệ Lệ đã tính toán cả rồi. Cứ đà này, không đến hai năm, cô và Kiến Văn có thể trả hết số nợ còn lại, không cần đến số tiền của Quý Vân Vân!

 

Thế là Vân Lệ Lệ cũng không hỏi tình hình hiện tại của Quý Vân Vân, chỉ bảo bà Quý mỗi ngày nấu cơm cho tốt là được, những chuyện khác đừng quan tâm.

 

Ngày hôm sau Quý Vân Vân lại đến, bà Quý liền kể lại tình hình.

 

"Con biết ngay chị tư sẽ không dễ dàng tha thứ cho con mà." Quý Vân Vân cũng thở dài.

 

Dù sao lần này cô đã chạm đến giới hạn của chị dâu. Cô dan díu với anh trai ruột của chị ấy, với tính cách của chị ấy sao có thể tha thứ được?

 

"Vân Vân à, con cũng đừng vội. Anh tư và chị tư con cũng là vì quan tâm con nên mới tức giận. Con không biết thái độ của Tô Đan Hồng là thế nào đâu, hoàn toàn thờ ơ, nghe thấy cũng coi như không nghe thấy!" Bà Quý nói.

 

"Con biết." Quý Vân Vân đáp.

 

"Số tiền này con cầm về đi." Bà Quý đưa tiền cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quý Vân Vân không khỏi hỏi: "Chị tư lại không nhận à?"

 

"Mẹ thấy ý của chị tư con là muốn nhận đấy, nhưng tính cách cố chấp của anh tư con thì con cũng biết rồi. Thà tự mình ăn cỏ ăn trấu chứ không chịu nhận sự bố thí của người khác." Bà Quý nói.

 

"Con đâu có bố thí. Chuyện trước đây con cũng có trách nhiệm mà. Bây giờ con đưa tiền cũng chỉ là đang gánh vác trách nhiệm của mình thôi." Quý Vân Vân nói.

 

"Mẹ biết con có ý tốt, nhưng tính cách của anh tư con quá cứng đầu. Nó đã nói một mình gánh vác là một mình gánh vác, con cũng đừng động đến nó. Bây giờ có chị tư con ra ngoài làm chút kinh doanh nhỏ, lại có lương của anh tư con, tiền rất nhanh sẽ trả xong thôi." Bà Quý nói.

 

"Làm chút kinh doanh nhỏ đó một tháng cùng lắm cũng chỉ kiếm được 200 tệ là cùng, cộng thêm lương của anh tư, có bấy nhiêu đó, tiết kiệm thế nào được? Không cần ăn cơm sao?" Quý Vân Vân nghiến răng.

 

Bà Quý nói: "Cũng không phải. Chẳng phải còn có mẹ sao? Anh ba con bây giờ mỗi tháng gửi qua 50 cân gạo, còn có thịt cá trứng các loại, cũng gần đủ ăn. Lại còn cho thêm mẹ 50 tệ tiền tiêu vặt, mẹ ngày thường cũng có thể mua chút thức ăn, không cần tiêu đến tiền của chúng nó, có thể để dành cho chúng nó không ít!"

 

"Mẹ không cần phải nhìn sắc mặt của Quý Kiến Quân. Mẹ còn có con đây. 4000 tệ này mẹ cứ giữ lấy mà tiêu, muốn ăn gì thì ăn, không cần lo lắng những chuyện đó!" Quý Vân Vân nói.

 

"Không được đâu. Số tiền này nếu con không lấy về, mẹ cũng phải đi gửi tiết kiệm cho con. Cái thai trong bụng con cũng là cháu ngoại yêu quý của mẹ, đến lúc đó nếu con không thiếu tiền, mẹ giữ lại cho cháu ngoại cũng được." Bà Quý cười nói.

 

"Cháu ngoại của mẹ tương lai sẽ kế thừa gia sản hàng trăm triệu, đâu cần đến chút tiền này?" Quý Vân Vân thản nhiên.

 

Cô lại trò chuyện với mẹ một lúc rồi mới ra về.

 

Trưa Vân Lệ Lệ về, liền thấy trong nhà có thêm một cân thịt heo và hai khúc xương lớn. Không cần hỏi, cô cũng biết đây là do chú ba nhờ người mang đến.

 

Quả nhiên hỏi ra đúng là như vậy.

 

"Chú ba và thím ba cũng hiếu thảo thật. Mẹ đến đây, thịt cũng không thiếu bữa nào." Vân Lệ Lệ nói.

 

Cứ hai ba ngày lại mang đến một lần.

 

"Kiến Quân thì thôi, còn Tô Đan Hồng, tôi chẳng mong chờ gì." Bà Quý hừ hừ.

 

"Thôi đi mẹ, mau mang đi hầm đi, Kiến Văn sắp về rồi." Vân Lệ Lệ xua tay, không muốn nghe bà ta tiếp tục than vãn về sự "bất hiếu" của Tô Đan Hồng!

 

Bất hiếu? Vân Lệ Lệ chỉ cười lạnh. Nếu nói trong số mấy chị em dâu, chỉ có Tô Đan Hồng là người khiến cô thực sự nể phục.

 

Làm dâu được như vậy đã là rất tốt rồi. Ở quê, bà Quý không làm việc, ăn không ngồi rồi, cô ấy vẫn cho bà một phần lương. Chuyện này là do con gái cô nghỉ hè về kể lại, còn nói bà nội lúc nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi gây sự.

 

Ví dụ như số thịt này, đều là những thứ rất bổ dưỡng. Tô Đan Hồng đã dạy cô cách hầm canh, xương vừa rẻ vừa ngon, bất kể là cháo xương hay canh xương hầm đều rất tuyệt, đặc biệt là khúc xương lớn có tủy này.

 

Vậy mà vẫn không nhận được một lời khen nào từ người mẹ chồng này.

 

Trước đây, những dịp lễ tết Vân Lệ Lệ về, đối với người mẹ chồng này dĩ nhiên là rất cung kính.

 

Dù sao một năm cũng chỉ về một hai lần, nhịn một chút là qua. Nhưng bây giờ bà đến đây ở, lại còn định ở lâu dài, cô dĩ nhiên sẽ không khách sáo như vậy nữa.

 

Trong nhà này ai mới là nữ chủ nhân, cũng phải để người mẹ chồng này thấy rõ!