Tuy mẹ cô là người rất có bản lĩnh, nhưng trong mắt Tô Đan Hồng, cuộc đời của mẹ cô cũng thật vất vả.
Cả gia đình đều do một tay bà quán xuyến, mọi việc lớn nhỏ đều phải qua tay bà. Cô cảm thấy tuy cuộc sống gia đình không tệ, nhưng mẹ cô cũng không thực sự vui vẻ.
Chỉ là so với những bà chủ gia đình khác, bà đã tốt hơn rất nhiều mà thôi.
Những phu nhân đó cũng có người ngưỡng mộ mẹ cô, nhưng mẹ cô chỉ cười mà không nói.
Trước đây Tô Đan Hồng không hiểu những chuyện này, cũng không hiểu tại sao đôi khi trên gương mặt mẹ cô vẫn thoáng nét u sầu.
Bây giờ khi đã trở thành nữ chủ nhân trong nhà, cô mới hiểu ra.
Thân là một người phụ nữ lại phải gánh vác quá nhiều những điều không đáng phải gánh, mẹ cô làm sao có thể vui vẻ được? Mỗi ngày vừa mở mắt đã bị công việc bủa vây, lại phải lao tâm khổ tứ, làm sao có thể không muộn phiền?
Cô từng nghe bà ngoại kể một lần, ngày xưa mẹ cô còn yểu điệu hơn cả cô bây giờ...
Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy. Tối nay, Tô Đan Hồng nằm mơ, cũng mơ thấy mẹ mình. Mẹ khen cô đã trưởng thành, đã biết cách bảo vệ gia đình mình, không còn là cô bé con ngày trước nữa, bà rất vui.
Nhưng Tô Đan Hồng lại khóc, lặng lẽ rơi nước mắt.
Dù động tác của cô rất nhỏ, nhưng vẫn không thể qua mắt được Quý Kiến Quân, người xuất thân từ quân đội. Chỉ một cử động nhỏ, anh đã tỉnh giấc.
Quý Kiến Quân im lặng ôm vợ vào lòng vỗ về, không nói gì, nhưng lòng anh lúc này đau xót vô cùng.
Tô Đan Hồng lại không biết suy nghĩ của anh, giấc mơ qua đi, cô cũng nín khóc, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Chỉ có Quý Kiến Quân là trằn trọc mãi đến gần sáng mới chợp mắt được, nhưng rất nhanh trời đã sáng.
Tô Đan Hồng tỉnh dậy định đi nấu cơm thì phát hiện Quý Kiến Quân đã nấu xong, quần áo cũng đã phơi lên, không cần cô phải làm gì cả.
"Hôm nay là ngày gì vậy?" Tô Đan Hồng cười nói: "Có thể khiến quý ông chủ đây phải phục vụ tôi, nói trước nhé, không có tiền công đâu."
"Không có tiền công sao được, làm việc vất vả như vậy, thế nào cũng phải có thưởng chứ." Quý Kiến Quân chìa mặt ra.
Tô Đan Hồng liền nhoài người tới hôn một cái.
"Ối dời, ba mẹ ơi, hai người sao không đi chỗ khác mà hôn nhau, con đau mắt quá!" Tường Tường không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang dùng tay che mắt lại, chỉ là kẽ tay hở ra hơi lớn.
Bộ dạng nhỏ bé đó thật đáng yêu. Quý Kiến Quân một tay bế bổng thằng bé lên. Viện Viện nghe thấy tiếng cũng chạy ra, ngưỡng mộ nhìn anh trai mình. Sau khi được Tô Đan Hồng bế lên, cô bé liền cười toe toét.
Cô bé bây giờ đã ở hẳn trong nhà, ngủ chung với anh trai.
Rất nhanh, bà Trương dắt Nhân Nhân và Tề Tề hai anh em cũng xuống ăn sáng.
"Lát nữa phải đi tắm cho bò và ngựa, hai đứa có đi không?" Tề Tề hỏi hai em.
"Đi ạ." Tường Tường gật đầu, Viện Viện cũng gật đầu.
Bây giờ, đàn bò và ngựa trên núi đều đã trưởng thành. Nhưng so với tuổi thọ của chúng, lứa tuổi này vẫn còn trẻ, giống như thanh thiếu niên vậy.
Bò và ngựa vốn là loài vật rất thông minh, lại được Tô Đan Hồng thường xuyên bảo mấy anh em mang nước suối linh tuyền lên cho uống, nên bây giờ càng thông minh hơn.
Chúng rất nhận người. Chỉ có bà Trương, ba anh em Nhân Nhân, Viện Viện, Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng là chúng thân thiết, còn lại, ngay cả ông Quý, chúng cũng không mấy để ý.
Con bò thì còn đỡ, tương đối hiền lành, nhưng ngựa thì khác. Mấy con ngựa khác cũng tạm ổn, nhưng có một con ngựa màu hồng táo bất kham thì lại vô cùng kiêu ngạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa, trong vườn cây ăn quả, nó lúc nào cũng chạy nhảy lung tung. Những con bò ngựa khác có thể yên tĩnh ăn cỏ, riêng nó thì không, lúc nào cũng thích chạy nhảy khắp nơi.
Quý Kiến Quân biết lai lịch của nó, đây là hậu duệ của ngựa vương, dĩ nhiên không tầm thường.
Cho nên, thấy nó ở trong vườn cây ăn quả bị tù túng, anh liền bảo Nhân Nhân dắt nó xuống núi đi dạo.
Con ngựa trẻ này vui mừng khôn xiết. Nhưng không chỉ có nó vui, mà bọn trẻ trong thôn cũng vậy, chúng kinh ngạc như nhìn thấy xe hơi, mắt đứa nào đứa nấy tròn xoe, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.
"Không được dẫm vào ruộng, cũng không được dẫm vào người, biết chưa?" Nhân Nhân dặn dò nó.
Con ngựa phì mũi một tiếng, rồi vui vẻ chạy đi. Bọn trẻ vô cùng thích thú, nhưng người lớn thì lại lo lắng, lỡ nó chạy vào ruộng thì biết làm sao?
Tuy thấy con ngựa được nuôi dưỡng tốt như vậy, họ cũng rất vui và tò mò, nhưng có tò mò đến đâu cũng không bằng hoa màu trong ruộng.
May mà con ngựa rất quy củ, tuy chạy rất hăng trên đường, nhưng tuyệt đối không dẫm vào hoa màu.
Chạy một lúc, có lẽ đã thỏa mãn, nó mới quay trở về.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Nhân Nhân xoa đầu nó: "Chờ đến khi hoa màu trong ruộng thu hoạch xong, lúc đó có thể ra ngoài chạy, tha hồ cho mày chạy."
Con ngựa gật gật đầu, như thể đang đáp lại lời cậu.
Một thiếu niên trạc tuổi Nhân Nhân liền đến gần: "Quý Nhân, có thể cho tớ sờ con ngựa nhà cậu được không?"
"Hừ!" Chưa đợi Nhân Nhân trả lời, con ngựa đã phì mũi một tiếng vào mặt cậu thiếu niên kia, rồi không quay đầu lại mà chạy thẳng lên núi.
"Lần sau tớ dắt con ngựa khác xuống cho sờ nhé, Tiểu Hồng kiêu lắm, người lạ nó đều cảnh giác." Nhân Nhân nói.
"Thôi được." Cậu thiếu niên kia tuy thất vọng nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Tiểu Hồng thật sự rất kiêu ngạo. Dù từ nhỏ đã bị mang về nuôi nhốt, nhưng gen của ngựa vương không thể nghi ngờ là rất mạnh mẽ. Nó không hề mất đi sự cảnh giác và phòng bị đối với người lạ, đó là bản năng bẩm sinh của nó.
Trong số bảy con ngựa Quý Kiến Quân mang về, nó cũng là con đầu đàn.
Tiểu Hồng rất có trách nhiệm, thấy những con ngựa khác đi xa, thỉnh thoảng nó lại chạy đến lùa đồng bọn về ăn cỏ cùng cả đàn, không để ai bị lạc.
Hôm nay Quý Kiến Quân cũng lên phụ giúp tắm cho chúng.
Đồng thời nhìn thấy cỏ chăn nuôi trên núi bị ăn rất nhanh, anh cũng thấy vô cùng may mắn.
May mà anh không nuôi quá nhiều ngựa, nếu không thật sự không đủ cỏ cho chúng ăn. Bảy con ngựa này mỗi ngày cần một lượng cỏ không hề nhỏ.
Quý Kiến Quân đã rải hạt giống cỏ chăn nuôi khắp núi, bây giờ trên núi đâu đâu cũng có cỏ ăn. Nếu không, thật sự không có cách nào, lại phải đau đầu vì chuyện nuôi ngựa.
Nói đi cũng phải nói lại, cỏ chăn nuôi nhà anh lớn rất nhanh. Bị ăn hết, chưa được mấy ngày đã lại mọc ra lứa mới.
Quý Kiến Quân cùng mấy đứa con trai tắm cho ngựa và bò xong, liền xuống núi đón Tô Đan Hồng lên vườn cây ăn quả thứ tư. Lên đó làm gì ư? Dĩ nhiên là để cưỡi ngựa.
Hơn nữa còn là cưỡi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đối với Tô Đan Hồng vô cùng dịu ngoan. Tô Đan Hồng cưỡi nó, được Quý Kiến Quân dắt đi dạo khắp nơi.
Hôm nay, tâm trạng của Tô Đan Hồng cả ngày đều rất tốt. Còn chuyện rơi nước mắt, chính cô cũng không biết. Đó chỉ là một giấc mơ, đã khơi dậy nỗi sầu muộn sâu thẳm trong lòng cô khi nhớ về mẹ mình mà thôi.