Cha mẹ tôi xấu hổ đến độ không dám ló mặt ra đường. Bầu không khí trong nhà ngột ngạt đến khó thở. Giữa sự im lặng ấy, cha tôi đột nhiên lên tiếng, giọng dè dặt: "Đứa nhỏ đó… thật sự không phải của Hạo Thiên à?"
Ông ta kẹp điếu thuốc, mắt không nhìn tôi mà dán chặt xuống nền nhà. Rồi lại hỏi, như thể đang thương lượng chuyện bán một món đồ: "Có cách nào để Hạo Thiên nhận đứa nhỏ này không? Sính lễ không cần lấy cao, hai mươi tám vạn tám là được."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tôi suýt bật cười vì tức: "Cha à, cha coi Hạo Thiên là kẻ ngốc à?"
Cha tôi dụi tắt điếu thuốc, chậm rãi nói: "Không phải nó thích con từ nhỏ sao? Mỗi lần con đi học xa về, vừa đặt chân đến làng là nó đã lảng vảng quanh nhà mình rồi. Hạo Thiên là đứa chung tình, cha nhìn không sai đâu. Con cứ nói chuyện với nó, hai mươi tám vạn cha cho nó trả góp cũng được."
…
Hoá ra trước đây Hạo Thiên luôn ở quanh nhà tôi thật. Không phải ngẫu nhiên mà tôi cứ cuối tuần về lại hay bắt gặp anh ở đầu làng. Hóa ra, tất cả những lần vô tình ấy, đều là những ngày anh đứng chờ… âm thầm và cố chấp. Trái tim tôi chợt mềm lại, xen chút ngọt ngào xao xuyến. Anh là người luôn đứng sau, bảo vệ tôi bằng cách mà tôi chẳng hề hay biết. Ngốc thật đấy, Hạo Thiên à.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cái ngọt ấy chưa kịp lan tỏa thì đã bị cắt ngang bởi tiếng gào của em trai tôi: "Con mặc kệ! Tiểu Ngọc đã có thai, con nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ấy! Cha cô ấy nói rồi, nhà và sính lễ một thứ cũng không thể thiếu. Họ chỉ lấy mười lăm vạn tám là quá nể mặt nhà mình rồi!"
Nó đập tay lên bàn, gân cổ hét, hệt như sắp lăn ra ăn vạ.
Mẹ tôi vội nhào đến dỗ dành như con nít: "Được rồi được rồi, để mẹ nghĩ cách… mẹ nhất định sẽ lo xong!"
Bà quay sang gọi cha tôi như ra lệnh: "Ông! Ông nói gì đi chứ!"
Cha tôi hít sâu một hơi rồi đứng dậy: "Lần đầu đưa mười tám vạn, còn lại chia làm hai năm trả. Ngày mai gọi Hạo Thiên tới, chuyện cứ quyết thế đi."
Tôi nhìn cái gia đình tham vọng và có tổ chức này mà… muốn bật cười. Đúng là ai cũng có vấn đề thần kinh cả.
Thấy sắc mặt tôi bắt đầu tối lại, mẹ tôi lập tức thay đổi chiến thuật: Giọng bà nhỏ nhẹ, rưng rưng, đầy vẻ hy sinh: "Con à, cha mẹ làm vậy… chẳng phải đều vì con sao? Cả làng này có ai học đại học đâu, chỉ có mình con. Con tưởng vì con học giỏi à? Không! Là vì cha mẹ ráng chịu đựng, không đành lòng để con bỏ học! Nếu em trai con không cưới vợ, sau này chồng con có còn xem trọng con không? Em trai con lấy được vợ, có con trai, sau này con mới có chỗ dựa, cả đời này con phải dựa vào nó đấy!"
Tôi nhìn bà, không nói gì, chỉ nhếch môi, gật đầu đều đặn như cái máy: "Đúng, đúng… ai cũng nói đúng hết."