“Vẫn nghén à?” Giọng anh dịu dàng như làn gió xuân, sợ đánh thức tôi.
Tôi mơ màng mở mắt, nắm lấy tay anh đặt lên bụng: “Con hôm nay đạp hơi nhiều, chắc đang nhớ cha nó.”
Hạo Thiên mỉm cười, ánh mắt sáng rực niềm hạnh phúc. Anh ngồi xuống bên tôi, áp tai vào bụng, kiên nhẫn lắng nghe từng chuyển động nhẹ nhàng bên trong. “Cục cưng, cha đây, con ngoan nhé, cha sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để sau này mua cho con cả thế giới.”
Tôi bật cười, vuốt tóc anh: “Không cần cả thế giới đâu, chỉ cần cha của con luôn ở bên, là đủ rồi.”
Ngày con chào đời, là một buổi chiều tháng tám nắng nhạt. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạo Thiên suốt ca sinh, đau đến phát khóc nhưng chưa từng buông. Anh chưa từng rời khỏi tôi nửa bước, mắt đỏ hoe nhưng không ngừng động viên: “Cố lên Thư Ngọc, anh ở đây, anh luôn ở đây.”
Khi tiếng khóc oe oe của con vang lên, tôi bật khóc theo, không phải vì đau đớn mà vì biết cuối cùng, mình đã có thể ôm trọn một hạnh phúc mà kiếp trước từng đánh mất, một hạnh phúc trọn vẹn và đầy đủ.
“Con gái… là con gái!” Bác sĩ cười vui vẻ thông báo.
Hạo Thiên bối rối vài giây, sau đó cười đến ngốc nghếch: “Con gái cũng tốt, giống mẹ, sau này cha sẽ bảo vệ hai mẹ con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ôm con gái nhỏ vào lòng, bàn tay to lớn vụng về nhưng cực kỳ cẩn thận, như đang ôm cả thế giới của mình. Tôi nhìn anh, rồi nhìn con bé, làn da hồng hào, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng khóe môi lại cong cong như đang mỉm cười. Trái tim tôi, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy được lấp đầy hoàn toàn, không còn chút trống rỗng nào.
Con gái lớn lên trong tình yêu trọn vẹn của cả hai chúng tôi. Nó có đôi mắt lanh lợi của tôi, nhưng tính cách lại kiên nhẫn và điềm đạm y hệt Hạo Thiên. Mỗi lần nó gọi “cha”, Hạo Thiên đều sẽ dừng mọi việc, chạy đến ôm con như thể chỉ cần rời mắt một chút là sẽ bỏ lỡ cả thiên hạ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Một lần tôi hỏi anh, muốn thử lòng anh: “Anh yêu con hơn hay yêu em hơn?”
Anh suy nghĩ một lát, sau đó kéo cả tôi và con cùng vào lòng, ôm chặt: “Yêu cả hai, không hơn không kém. Vì con là kết tinh tình yêu của anh với em, nên anh càng phải bảo vệ hai người gấp đôi.”
Tôi tựa đầu vào vai anh, cảm thấy cuộc đời mình đã thật sự viên mãn, không còn gì phải hối tiếc hay mong cầu.
Trong kiếp sống trước, tôi đã lạc lối trong ngờ vực, ôm ấp tiếc nuối và trải qua biết bao mất mát.
Thế nhưng ở cuộc đời này, tôi đã chọn con đường của sự sẻ chia, của lòng biết ơn và sự trưởng thành, để bù đắp cho những lỗi lầm cũ.
Và phần thưởng tôi nhận được là một người chồng có vẻ khờ khạo nhưng thủy chung son sắt; là một cô con gái bé bỏng thông minh, đáng yêu; là một cuộc đời trọn vẹn mà tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ có được.
Hạnh phúc tuy đến muộn màng, nhưng lại ngọt ngào đến lạ thường, tựa như một khúc ca du dương mãi trong tâm hồn.
Hết