Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 120



Diễm Tinh mím môi, đôi mắt ẩm ướt ngước lên nhìn Hạo Hiên: "Anh cả, em biết sai rồi mà."

Hạo Hiên nhướng mày: "Làm sai còn muốn anh dễ dàng bỏ qua.

 

Nếu không phải hôm qua Tần Phong ở bar Angel, không phải có thuốc đặc chế của Cẩm Trúc, em nghĩ là hôm nay em còn có thể đứng đây làm nũng trước mặt anh à?"

Diễm Tinh yên lặng cúi đầu, giọt nước mắt trong hốc mắt trượt xuống.

 

Cảnh này khiến cho hai người đàn ông đang đứng trước mặt cô dở khóc dở cười.

 

Hạo Hiên cũng không biết nên làm gì với em gái mình, thở dài một tiếng: "Được rồi, nể tình đầu óc em lần này hồ đồ.

 

Không truy cứu em chuyện hôm qua."

Lúc này môi Diễm Tinh mới nở nụ cười, ôm cánh tay Hạo Hiên ngọt ngào nói: "A Tinh biết mà, anh cả là tốt nhất."

Tần Phong đứng bên cạnh nghe câu này của cô, trong lòng có chút chua chua, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì: "Vậy có trốn nữa không?"

"Phong ca ca, anh có cần phải nói thẳng ra như vậy không?" Diễm Tinh tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong một cái sau đó chạy xuống nhà.

 

Cô còn chưa ăn no nha, giờ xuống ăn thêm một chút.

Mạn Nhu và Diệu An sau trận dầm mưa tối qua, cả người đều uể oải.

 

Diệu An có vẻ đỡ hơn một chút, nhưng còn Mạn Nhu về là phát sốt rồi.

Diễm Tinh sau khi ăn sáng ở Trừng Viên xong mới nhận được tin này.

 

Cô liền tức tốc chạy đến biệt thự Giản gia để thăm Mạn Nhu.

Thấy cô bạn mình nằm ỳ trên giường, mặt Diễm Tinh nhăn lại: "Tớ còn tưởng tớ mới là người thảm nhất, ai ngờ đâu cậu còn thảm hơn."

Mạn Nhu nửa nằm nửa ngồi trên giường liếc cô bạn mình một cái, bĩu môi nói: "Hôm nay mình mệt nên không thể giơ tay đánh cậu.

 

Cậu đợi đến lúc mình khỏe xem!"

"À, mà đúng rồi.

 

Có ai giống cậu được Tần thiếu chăm sóc đâu mà biết chứ.

 

Còn dám nói tớ hả?" Mạn Nhu trừng mắt nhìn Diễm Tinh.

Diễm Tinh nhếch môi, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô bạn: "Chăm sóc? Tớ chưa bị anh ấy bóp c.h.ế.t là may lắm rồi.

 

Sáng nay anh ấy còn gọi anh cả tớ đến, làm tớ suýt bị mắng cho một trận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạn Nhu trợn mắt nghe Diễm Tinh nói, cười gượng: "Suýt bị bóp c.h.ế.t à?" Sau đó cô đưa tay lên xoa ngực, thều thào nói: "May quá, tớ đúng là may mắn." Rồi lại nghĩ đến cô là nguồn cơn khiến Diễm Tinh dầm mưa cô lại ôm đầu: "Chết rồi, đến cậu còn suýt bị bóp chết, không biết tớ sẽ bị biến thành dạng gì."

Diễm Tinh lắc đầu liếc cô bạn mình, sau đó cô lại nhìn Mạn Nhu, nghiêm túc nói: "Chuyện của cậu cùng Thẩm Tử Mặc..."

"Bọn mình kết thúc rồi!" Mạn Nhu cười nhẹ nói, trong mắt không có đau khổ, chỉ có thản nhiên.

"Ngày đó các cậu khuyên tớ, nếu tớ yêu Thẩm Tử Mặc tớ sẽ đau khổ.

 

Khi đó tớ lại nghĩ, nếu tớ thật lòng yêu anh ta, anh ta sẽ cảm nhận được, cũng sẽ đối với tớ như vậy.

 

Nhưng hiện tại, sự thật đã chứng mình rằng điều các cậu nói là đúng.



 

Tớ đã đau khổ, nhưng...chỉ đau vào ngày hôm qua thôi." Mạn Nhu cúi đầu, nghịch ngón tay của mình nói.

"Cậu thật sự không sao chứ?" Diễm Tinh nhìn bạn mình như vậy có chút đau lòng.

"Thật sự, cậu biết tính tớ mà.

 

Một khi tớ đã buông bỏ, thì tớ sẽ triệt để cắt đứt, không lưu luyến gì hết.

 

Tớ cũng không hối hận về việc tớ theo đuổi Thẩm Tử Mặc.

 

Nhưng từ giờ tớ không muốn có quan hệ gì với anh ta nữa." Mạn Nhu gật đầu.

"Chuyện liên quan đến Chu Thiên Ân sao?" Diễm Tinh nhíu mày hỏi thêm, khi nhắc đến Chu Thiên Ân, đáy mắt Diễm Tinh ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Mạn Nhu đạm mạc nói: "Đúng là có liên quan đến cô ta, nhưng không phải là vấn đề chính.

 

Chủ yếu là Thẩm Tử Mặc ngay từ đầu đã không coi trọng tớ...Có điều, tớ cũng cảm thấy cô ta thật sự rất chướng mắt."

Ý cười sâu xa hiện lên trong ánh mắt của hai cô gái.

 

Mạn Nhu và Diễm Tinh nhìn nhau, sau đó cười một tiếng giống như đã hiểu ý của đối phương, rồi hai cô không nói đến chủ đề đó nữa.

 

Trưa hôm đó, Diễm Tinh ở lại ăn trưa cùng với Mạn Nhu xong mới rời đi.

Cô ngồi trên xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa.

"Tiểu thư." Tiểu Mỹ thấy tiểu thư nhà mình từ lúc lên xe đến giờ trầm mặc liền nhẹ giọng gọi.

"Sao vậy ạ?"

"Đã sắp xếp xong lịch quay chụp rồi ạ, 2 ngày nữa ạ.

 

Quay chụp xong chúng ta còn có khâu hậu kỳ cho nên tôi nghĩ thực hiện vào thời gian này sẽ hợp lý nhất ạ." Tiểu Mỹ nghiêm túc nói, tay đưa chiếc máy tính bảng cho Diễm Tinh.

"Em xem một chút." Diễm Tinh gật đầu, cầm lấy chiếc máy tính bảng.