Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 139



Người bên dưới thấy hiệu lệnh của Tần Phong, nhanh chóng rút lui.

 

Chỉ trong chốc lát, đại sảnh vốn còn đông ngay lập tức chỉ còn lại cô cùng Tần Phong ngồi đó.

Diễm Tinh mỉm cười, đáy mắt ánh lên vẻ tán thưởng: "Nơi này, quy củ thật tốt."

Tần Phong không nói gì đứng dậy, ôm eo Diễm Tinh nói: "Tôi đưa em đi tham quan.

 

Hôm nay em muốn tham quan ở chỗ nào?"

"Em nghe anh nói chỗ này có khu tập b.ắ.n s.ú.n.g và khu đua xe?"

"Đúng vậy.



 

Em có hứng thú với đua xe?" Tần Phong nhướng mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Diễm Tinh gật đầu: "Hôm nay em muốn đến khu đua xe, mai em muốn đến khi tập b.ắ.n súng, có được không ạ?"

Tần Phong nhếch mép cười: "Đương nhiên được.

 

Đi, tôi đưa em tới nơi đua xe."

Diễm Tinh vui vẻ gật đầu đi theo Tần Phong.

 

Đương nhiên trước khi đi cô đã bị Tần Phong khoác cho một đống áo dày đến biến người cô thành quả bóng tròn.

Khu đua xe nằm ở phía đông của tòa lâu đài.

 

Phía đông này là đường đua xe rất rộng.

 

Ở đó còn có những mẫu xe thể thao cùng mẫu xe motor mới nhất.

 

Diễm Tinh nhìn một dàn xe đến ngây người.

 

Cô ngoài thiết kế ra, với xe cô cũng có hứng thú rất lớn.

 

Cái này cũng phải cảm ơn đến Lưu Hạo, ngày quen hắn cô biết hắn thích đua xe mà cô cũng có hứng thú với xe cộ.

 

Cho nên, hắn dạy cô đi motor, có lẽ chuyện đó cha mẹ cùng hai anh không biết.

 

Sau này, vì thích nên cô học nhiều hơn, cũng thành thạo trong việc đua xe.

 

Cô còn nhớ cô mời hẳn một chuyên gia về dạy cho mình.

 

Cô tiếp xúc với motor từ lúc mới quen hắn, đến khi cô nhảy lầu cũng là 12 năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đến kiếp này lại cộng thêm 12 năm nữa.

 

Cho nên ở phương diện này cô cũng chính là cao thủ.

Tần Phong nhìn cô gái bên cạnh hai mắt sáng lấp lánh nhìn mấy chiếc xe bên này.

 

Hắn không ngờ cô gái của hắn trông nhỏ nhắn như vậy nhưng gan không hề nhỏ chút nào.

 

Lúc nãy còn hỏi hắn chỗ b.ắ.n s.ú.n.g và đua xe, đều là mấy trò mạo hiểm cả.

"Phong ca ca, em đi có được không?" Diễm Tinh nhìn mấy chiếc xe kia, đôi con ngươi sáng ngời ngẩng đầu nhìn Tần Phong.

"Không được, hôm nay đường trơn, em đi sẽ nguy hiểm." Tần Phong không chút do dự lắc đầu.

 

"Em đi được mà, sẽ không đi nhanh đâu." Diễm Tinh lắc tay hắn, vẻ mặt khẩn cầu.

 

Tần Phong nhíu mày: "Không được, hôm nay không tốt.

 

Khi nào thời tiết tốt sẽ đưa em đến đây để em đi, hôm nay thì không được."

Diễm Tinh biết không thể lay chuyển được ý của Tần Phong, hơi buồn bã nói: "Vâng.

 

Vậy em có thể tập b.ắ.n s.ú.n.g hôm nay không?"

"Cái đó thì được." Tần Phong thấy Diễm Tinh đã thỏa hiệp, mày duỗi ra gật đầu nói.

 

Sau đó lại điểm nhẹ mũi cô: "Cô gái, em thích học b.ắ.n súng?"

Diễm Tinh gật đầu: "Rất thích!"

Tần Phong rốt cuộc cũng đưa cô đến khu tập b.ắ.n súng.

 

Nếu chú Triệu mà biết cô con gái bảo bối mình nâng niu trong lòng bàn tay có hứng thú với s.ú.n.g ống và đua xe, không biết chú ấy sẽ nghĩ thế nào.

Vừa vào bên trong khu tập b.ắ.n súng, người đang tập b.ắ.n trong đó liền ngừng lại, cúi người chào Tần Phong: "Lão đại!"

"Lão....đại." Diễm Tinh giật giật khóe miệng nhỏ giọng nhắc lại.

 

Thông cảm cho cô, đây là lần đầu tiên cô chân chính tiếp xúc với một tổ chức hắc đạo theo đúng nghĩa nên cô có chút không quen lắm.

Những người kia chào xong mới nhận ra Diễm Tinh đi ngay sau Tần Phong, nhưng lời đã nói ra không rút lại được nữa, cho nên họ quyết định chọn im lặng.

 

Từ hôm qua đã có người đến nhắc nhở, lần này lão đại về sẽ mang theo một cô gái.

 

Bắt mọi người ở đây thay đổi cách xưng hô, nhưng họ cũng không ngờ lão đại sẽ dẫn cô gái mềm yếu kia đến nơi như thế này mà.

Tần Phong liếc nhìn mấy người trong phòng, giọng không chút cảm xúc nói: "Mọi người ra ngoài đi, 30 phút sau quay lại đây tiếp tục công việc luyện tập."

"Vâng." Những người này nghe được lời của Tần Phong thì ngay lập tức đi ra ngoài.

"A Tinh đến đây, tôi dậy em tập b.ắ.n súng." Hắn đi đến một bia b.ắ.n gần nhất, giơ tay điều chỉnh tấm bia b.ắ.n để nó lại gần hơn một chút, đương nhiên đó là điều chỉnh tự động, sau đó ra hiệu với Diễm Tinh.