Thôi đại nhân tất nhiên chẳng rảnh đến mức nhằm vào nữ nhi nhà buôn như ta.
Chỉ có một khả năng — Thôi Tri Ý xem ta là tình địch.
Dân không đấu với quan. Nếu Thôi Tri Ý thật sự nhằm vào ta, ắt sẽ gây phiền phức không nhỏ.
Ta dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót.
Lệnh người khua chiêng gõ trống, thu hút vô số người ở đầu phố, rồi công khai ném ra bạc trắng, lớn tiếng tuyên bố:
“Ta, Thẩm Nguyệt, hôm nay chính thức chuyển nhượng cửa hàng trang sức này cho trượng phu của ta. Từ nay về sau, phu quân ta sẽ là chưởng quầy nơi này!”
Thẩm gia có rất nhiều sản nghiệp, nhường lại một tiệm, chẳng khác gì rút một cọng tóc.
Ta muốn, là để tất thảy đều biết — Quý Ninh Sinh là trượng phu của ta.
Cũng là để nói rõ với Thôi Tri Ý: ta không tranh giành nam nhân với nàng ta.
Ngày hôm ấy, ta còn dẫn Quý Ninh Sinh dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ, gặp ai cũng khoe:
“Phu quân của Thẩm Nguyệt ta tuấn tú chẳng khác gì Phan An tái thế!”
Tới chạng vạng, Quý Ninh Sinh đã bị ta dỗ thành trẻ con, hễ chạm mắt với ta là lại nhoẻn miệng cười.
Ta nhận ra, hắn đã chẳng còn tự ti hay rụt rè, thay vào đó là sự tự hào và thản nhiên vì được ta ngưỡng mộ.
Xe ngựa về đến Thẩm phủ, lúc Quý Ninh Sinh đỡ ta xuống, ta hôn nhẹ lên trán hắn.
Quý Ninh Sinh mím môi, lại gãi đầu, lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng. Lắng tai mới phát hiện — nhịp thở hắn đã rối loạn.
Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, kề tai thì thầm:
“Bên ngoài có người theo dõi, huynh phối hợp với ta diễn một vở kịch, kẻo chưa thành hôn đã bị ai đó gây sự.”
Ngăn chặn tận gốc mọi mối họa mới là bản lĩnh thực sự.
Ta muốn Thôi Tri Ý tránh ta càng xa càng tốt.
Quý Ninh Sinh quả nhiên là người thông minh, lập tức hiểu ý, nhưng lại như không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ ngơ ngác nhìn ta.
Ta đợi không nổi, dứt khoát chủ động hôn lên môi hắn.
An Lạc bên cạnh trợn tròn mắt:
“Khụ… tiểu thư! Cô gia! Hai người chú ý một chút! Còn chưa chính thức thành thân đâu đấy!”
Chưa đầy hai ngày, chuyện giữa ta và Quý Ninh Sinh đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, rôm rả bàn tán.
Bên ngoài đều nói, ta và Quý Ninh Sinh như keo sơn gắn bó.
Ai nấy đều cho rằng, ta tham luyến dung mạo và vóc dáng của Quý Ninh Sinh.
Tóm lại, lời đồn kết lại thành một câu:
“Thẩm Nguyệt quả không hổ là nữ nhi thương hộ, thực sự nông cạn đến cực điểm. Giữa chốn đông người mà thân mật ve vãn nhau, chẳng ra thể thống gì, lại thay lòng quá đỗi mau chóng.”
Bất quá, cũng có kẻ lại ưa thích nghe những chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa ta và Quý Ninh Sinh.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đương nhiên, cũng không thiếu lời châm biếm, rằng ta không xứng với tân khoa Trạng nguyên, mà lại cùng Quý Ninh Sinh đúng là trời sinh một đôi.
Sau một loạt động thái ấy, người của ta nhanh chóng phát hiện — Thôi phủ không còn tiếp tục phái người theo dõi ta nữa.
Ta vẫn cẩn thận dặn dò:
“Hãy tiếp tục phái người canh giữ Thẩm phủ cùng các cửa hàng. Có gì dị thường, lập tức báo lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Dạ, đại tiểu thư.”
Ngày đại hôn cũng tới trong chớp mắt.
Phụ thân theo ý ta, mở tiệc ba ngày liền, lại còn rải tiền mừng khắp nơi. Nhân cơ hội này, để danh tiếng nhà họ Thẩm lại càng vang xa.
Đêm buông xuống, sau khi lễ thành, ta được đưa vào động phòng.
Khi Quý Ninh Sinh bước vào, An Lạc liền dẫn theo các nha hoàn lũ lượt lui ra ngoài, còn không quên cười hì hì như trộm được gì quý báu.
Quý Ninh Sinh thân khoác hỷ phục đỏ rực, dáng người cao lớn tuấn tú, ta ngẩn ngơ trong chốc lát, không tiếc lời khen:
“Phu quân, thật là tuấn tú.”
Quý Ninh Sinh lắp bắp:
“Nàng… nàng… nàng cũng rất đẹp.”
Ta cố tình trêu hắn:
“Phu quân, ta biết chàng còn chưa quen. Vậy thì tối nay, chúng ta tạm ngủ riêng đi.”
Ta chỉ tay về phía đệm chăn đã trải sẵn trên giường, ra hiệu hắn ngủ dưới đất.
Quý Ninh Sinh há miệng, mặt như chứa đầy tâm tình khó nói.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn làm theo.
Ta vào phòng tắm rửa mặt, thay y phục. Khi bước ra, cố ý khoác một chiếc váy ngủ lụa mỏng, lớp yếm bên trong lờ mờ ẩn hiện.
Quý Ninh Sinh đã trải xong chỗ nằm, mắt nhắm lại giả vờ ngủ, nhưng ta rõ ràng thấy được yết hầu hắn đang chuyển động.
Ta lại gần, cúi xuống gọi hắn:
“Phu quân, còn chưa uống rượu hợp cẩn đâu.”
Ánh mắt Quý Ninh Sinh khi mở ra liền trở nên ngây dại.
Ta biết mình có nhan sắc, vóc dáng mềm mại, cũng biết hắn có tình ý với ta, chỉ là chưa thể tự nhiên mà thôi.
Ta kéo tay hắn đứng dậy, từ tốn dẫn dắt.
Hai chúng ta mỗi người nâng một chén rượu, tay khoác tay, ta nhấp một ngụm, thúc giục:
“Uống đi.”
Quý Ninh Sinh chưa từng uống rượu, một chén vào bụng, ánh mắt đã bắt đầu mơ màng.
“Thẩm… Thẩm tiểu thư, nàng thật đẹp.”
Nam nhân lẩm bẩm.
Ta nghiêng đầu cười hỏi:
“Vậy đêm nay huynh ngủ dưới đất, hay lên giường với ta?”
Quý Ninh Sinh mấp máy môi, hai mắt ngơ ngẩn.
Chớp mắt, ta tận mắt nhìn thấy — hắn chảy hai dòng m.á.u mũi.
Ta lập tức giúp hắn lau đi, ai ngờ lau tới lau lui, chẳng biết thế nào, cả hai chúng ta lại cùng ngã lên giường.
Quý Ninh Sinh chống tay bên trên, sức tay hắn rất mạnh, vậy mà có thể giữ nguyên tư thế cúi người, không đụng vào ta nửa phân.
Ta nhìn thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm của Quý Ninh Sinh, tựa như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy.