Lâm Tiếu có sự theo đuổi của bản thân đối với thức ăn ngon, cửa hàng bán bánh bao nhân thịt ở gần chợ không chỉ có một cái, Lâm Tiếu nhìn thấy có một cửa hàng bánh nướng vừa ra lò, lập tức chọn cửa hàng này, thịt kẹp bên trong ba phần thịt mỡ bảy phần thịt nạc: "Chú, cháu muốn miếng có da này."
Sau khi da được cắt nhỏ ra gắp vào trong miệng có cảm giác giòn giòn, còn có hơi dính răng, chỉ thêm một chút, bánh bao nhân thịt sẽ trở nên thơm hơn.
"Chú ơi, rưới cho cháu thêm một chút canh đi ạ." Rưới một ít canh trong thịt kẹp của bánh nướng sẽ có mùi vị hơn, ăn vào không thấy khô cứng.
“Con nít rất biết ăn đó." Ông chủ bán bánh bao nhân thịt cười nói, nhìn thấy Lâm Tiếu đáng yêu như thế, gắp thịt cho cô cũng nhiều hơn một chút.
Lâm Tiếu xách ba cái bánh bao kẹp thịt đầy ụ bước ra, Lữ Tú Anh nói: "Cứ đứng ở cửa ăn nhân lúc còn nóng đi."
Ba người đứng ở trước cửa tiệm, nhân lúc còn nóng ăn hết bánh bao nhân thịt rồi. Lâm Dược Phi cao lớn chân dài, Lâm Tiếu xinh đẹp đáng yêu đã thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường, hơn nữa dáng vẻ Lâm Tiếu cắn từng miếng từng miếng bánh bao nhân thịt nhìn vào thực sự quá ngon rồi.
Đúng lúc sắp đến giờ cơm chiều, bụng của mọi người đều có hơi đói. Lâm Tiếu đứng ở cửa ăn một lúc thế này đã kéo theo mấy vị khách quẹo vào mua bánh bao nhân thịt.
Ba người về đến nhà, Tiểu Hoàng lập tức chạy đến. Lâm Tiếu dựa vào sofa, hai chân sau của Tiểu Hoàng để thẳng tắp không ngừng ngửi ngửi.
Lâm Tiếu ở bên ngoài lén ăn bánh bao nhân thịt bây giờ có chút chột dạ: “Mẹ, hôm nay Tiểu Hoàng có đồ ăn ngon không ạ?”
“Tối đi, tối mẹ sẽ nấu chút thịt cho Tiểu Hoàng.” Lữ Tú Anh lắc đầu, Lâm Tiếu từ nhỏ đã không ăn một mình, bây giờ không chỉ muốn chia sẻ với người trong nhà, ngay cả Tiểu Hoàng cũng không bỏ lại lần nào.
Thứ hai đi học, Lâm Tiếu vừa bước vào lớp học, Trần Đông Thanh đã chạy đến hỏi cô: “Hôm qua thi vòng sơ khảo có khó không?”
Lâm Tiếu tò mò nói: “Sao cậu biết hôm qua tớ đi thi vòng sơ khảo rồi?”
Đương nhiên Trần Đông Thanh biết học sinh lớp năm của lớp Olympic Toán học toàn bộ đều đi thi cuộc thi Hoa Cup rồi, chỉ còn lại lớp bốn bọn họ học ở phòng nghiên cứu và giảng dạy, bọn họ phải đợi đến khóa sau mới được báo danh.
Trần Đông Thanh cũng rất muốn đi tham gia cuộc thi Hoa Cup, rõ ràng cậu bé và Lâm Tiếu là bạn học cùng lớp, Lâm Tiếu có thể đi, cậu bé lại không thể đi. Trần Đông Thanh quá ngưỡng mộ Lâm Tiếu rồi.
Lâm Tiếu trả lời nói: “Không khó, còn dễ hơn đề ngày thường làm ở lớp Olympic toán học, chỉ khó hơn so với đề toán trong trường một chút.”
Trần Đông Thanh nghe Lâm Tiếu nói như vậy thì càng muốn tham gia cuộc thi Hoa Cup rồi.
Lâm Tiếu an ủi cậu bé: “Lần sau cậu có thể đi rồi.”
“Thành tích thi vòng loại khi nào mới có vậy?” Trần Đông Thanh hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết, nhưng một tháng sau, tuần thứ hai của tháng tư đã đến lúc thi vòng hai rồi: “Tháng này chắc chắn sẽ có thành tích.”
Trần Đông Thanh nom còn lo lắng hơn Lâm Tiếu, tính toán thời gian từ góc độ tổ chức cuộc thi: “Sắp xếp trường thi các thứ cho vòng hai đều cần thời gian, một tuần cảm giác không đủ lắm.”
“Để nửa tháng sắp xếp cho thi vòng hai, vậy nửa tháng sau sẽ có danh sách thi vòng hai rồi.”
Trần Đông Thanh đoán rất chuẩn. Tiết học Olympic Toán học tiếp theo của Lâm Tiếu, thầy Triệu cầm danh sách tới, đi thẳng vào vấn đề: "Thầy đọc tên học sinh vào vòng thi đợt hai một chút."
Trong nháy mắt, trong phòng học trở nên vô cùng yên tĩnh, đến nỗi kim rơi cũng nghe tiếng.
"Tạ Khởi, Kỷ Văn Thành."
"Chu Tuệ Mẫn."
Lâm Tiếu nghe thấy tên Chu Tuệ Mẫn, lập tức quay đầu nhìn về phía cô bé, nở một nụ cười thật rạng rỡ. Khóa môi Chu Tuệ Mẫn khẽ nhếch lên, mặc dù cô bé vẫn luôn tin mình có thể vào vòng hai, thế nhưng khi nghe thấy tên của mình cả người cũng nhẹ hẳn.
"Lâm Tiếu."
Tiếp đó thầy Triệu đọc lên tên của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau cười.
"Danh sách thi vòng hai đã đọc xong, học sinh vào vòng hai chuẩn bị thật tốt, tuần sau đi tham gia thi đấu." Thầy Triệu nói.
Trong phòng học vang lên một giọng nói không thể tin được: "Thầy Triệu, không đọc đến tên em là không vào vòng hai ạ?"
Trong chốc lát, ánh mắt của các bạn học toàn bộ đều nhìn về phía người vừa lên tiếng - Đinh Quang Huy. Sắc mặt của Đinh Quang Huy trắng bệch, nhìn chằm chằm về phía thầy Triệu.
"Đúng, tên vào vòng hai thầy đọc hết rồi." Thầy Triệu Thầy Triệu nhíu mày, trong danh sách không có tên của Đinh Quang Huy, ông ấy cũng rất bất ngờ: "Thi vòng đầu em thi thế nào, em nghĩ bản thân có vào vòng hai không?"
Đinh Quang Huy lo lắng nói: "Em làm ra hết mà ạ."
Thầy Triệu nói: "Em khoan hãy lo lắng, thầy đi hỏi giúp em." Mặc dù xác suất không lớn, thế nhưng tình huống như tính sai số điểm, đưa nhầm số điểm cũng có thể xảy ra.
Thầy Triệu cũng hiểu rõ trình độ của Đinh Quang Huy, theo lý mà nói trình độ của cậu bé trong lớp Olympic Toán học thông qua vòng thi sơ khảo là điều không thành vấn đề.
Đinh Quang Huy nghe thấy lời của thầy Triệu thì sắc mặt trắng bệch lại dâng lên một tia hy vọng, gật đầu liên tục.
Trong giờ học, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng đi vệ sinh, Lâm Tiếu nghe Chu Tuệ Mẫn nói: "Thực ra ngoại trừ Đinh Quang Huy, lớp chúng ta còn có hai bạn không vào vòng loại."
Lúc thầy Triệu đọc danh sách, Chu Tuệ Mẫn theo bản năng đếm rồi, kết quả phát hiện danh sách thầy Triệu đọc thiếu mất ba tên của lớp Olympic Toán học. Không ít bạn học trong lớp đều phát hiện rồi, mọi người liền đối chiếu, lập tức biết là thiếu ai.
Lâm Tiếu không chú ý, cô kinh ngạc hỏi: "Ai vậy?"
Ngoại trừ Đinh Quang Huy, Chu Tuệ Mẫn lại nhỏ giọng nói ra hai cái tên.
Lâm Tiếu nghi hoặc nói: "Vậy sao hai người đó lại không tìm thầy Triệu hỏi?"
"Chắc bởi vì bản thân họ cũng cảm thấy mình không qua được vòng sơ khảo."
Cho dù đều cùng học ở trong lớp Olympic Toán học, đều là học sinh khá giỏi được lựa chọn từ tất cả các khu vực nhưng cũng không tránh khỏi có người bị tụt lại phía sau vì đủ loại nguyên nhân.
Chu Tuệ Mẫn đoán không sai, sau khi lớp Olympic Toán học tan học, thấy Triệu gọi hai học sinh vào trong văn phòng, hỏi hai câu đơn giản liền cho bọn họ rời đi rồi.
Người tương tự bị gọi vào văn phòng còn có Lâm Tiếu, sau khi Lâm Tiếu nghe thấy thầy Triệu gọi tên mình, bảo cô tan học đến văn phòng thì đầu óc mơ hồ, rõ ràng cô thông qua vòng sơ khảo rồi mà.
Thầy Triệu bưng cái vại tráng men lên uống một hớp trà đậm, cạch một tiếng bỏ xuống trên bàn văn phòng, cười híp mắt nói cho Lâm Tiếu một tin tốt: "Thành tích thi vòng loại em đạt điểm tối đa."
Mặt Lâm Tiếu lộ vẻ kinh ngạc, cô vốn cho rằng thi vòng loại chỉ công bố có thông qua hay không, không công bố thành tích, còn đang tiếc nuối không thể biết được thành tích của mình nữa kìa.
Không ngờ thầy Triệu gọi cô đến văn phòng, nói cho cô một tin tức tốt thế này.
"Em là người duy nhất đạt điểm tối đa ở khu vực của chúng ta." Trên mặt thầy Triệu cũng mang vẻ tự hào, người duy nhất đạt điểm tối đa ở toàn khu vực là học sinh của ông ấy.
Tiên Hiệp,
Kiếm Hiệp,
Xuyên Không,
Thám Hiểm,
Hài Hước,
Cổ Đại,
Dị Năng,
Huyền Huyễn,
Dị Giới,
Điền Văn,
Hệ Thống,
Xuyên Nhanh "Wow!" Lâm Tiếu vui mừng trừng lớn hai mắt.
Thầy Triệu tiện tay lấy giấy trên bàn làm việc cuộn thành ống, gõ một cái lên đầu Lâm Tiếu: "Chuẩn bị thi vòng hai cho thật tốt, giành thêm một cái hạng nhất toàn khu vực trở về."
Lâm Tiếu là học sinh thông minh nhất lớp Olympic Toán học, không chỉ là lớp này, thầy Triệu đã dạy rất nhiều học sinh nhưng chưa từng thấy ai thông minh hơn Lâm Tiếu.
Thế nhưng Lâm Tiếu không đủ ổn định.
Dưới tình huống trong việc lấy giải thưởng, lên lớp,... đều dựa vào một lần thi để quyết định, học sinh không đủ ổn định như Lâm Tiếu thế này, không biết sẽ biểu hiện như thế nào vào lúc quan trọng nhất của cuộc thi.
Thầy Triệu nói với Lâm Tiếu: "Thời gian thi vòng hai với em chắc là đủ, sau khi lấy được bài thi không cần vội vã làm bài, chuyện đầu tiên cần làm là cái gì?"
Lâm Tiếu buột miệng nói ra: "Viết tên."
Thầy Triệu bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng, chuyện đầu tiên là viết tên, sau đó thì sao?"
Lâm Tiếu cau mày suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra thầy Triệu từng nói trong lớp: "Xem qua tất cả đề bài trên bài thi trước, nhìn số lượng bài có nhiều hay không, đề bài có khó hay không."
Thầy Triệu: "Phải nhớ kỹ, trước tiên phải hiểu rõ trọn bộ bài thi trong lòng, sau đó phân chia thời gian."
"Nếu như số lượng đề và độ khó đều tương tự như hai cuộc thi trước, em không cần vội vã làm đề, nghiêm túc xem xét đề, nghiêm túc làm, đừng phạm phải tật cẩu thả nữa.”
Trong lòng Lâm Tiếu nghĩ rằng, dù sao cô đều sẽ kiểm tra.
Ngay sau đó liền nghe thầy Triệu nói: "Không cần trông mong vào việc kiểm tra, lần thứ nhất đọc sai đề, lần thứ nhất tìm sai phương pháp rồi, lúc kiểm tra có thể bởi vì xu hướng tư duy ổn định mà tiếp tục sai."
Trong lòng Lâm Tiếu trở nên căng thẳng, thầy Triệu có thuật độc tâm sao, sao lại biết bản thân cô đang nghĩ gì.
Thầy Triệu nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tiếu liền biết mình nói đúng rồi, lại lấy ống giấy gõ lên đầu Lâm Tiếu một cái: "Nhớ kỹ lời thầy nói, thi vòng hai cho ổn định một chút."
Lâm Tiếu rời khỏi văn phòng của thầy Triệu, Chu Tuệ Mẫn đang đợi cô bé ở ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Tiếu bước ra lập tức nghênh đón.