Xe lửa trẻ em trong công viên trẻ em không phải là loại tàu điện nhỏ mà là một chiếc xe lửa thật với đường ray bên dưới, trong tàu sử dụng động cơ đốt trong giống y như tàu thật.
Sân ga nhỏ nơi xe lửa trẻ em đậu cũng rất tinh tế chân thật.
Điều hấp dẫn nhất đối với Lâm Tiếu chính là tất cả nhân viên và hành khách trên xe đều là trẻ em. Ngay cả người lái tàu cũng là trẻ em, nhân viên tàu, người soát vé, trạm trưởng đương nhiên cũng đều là trẻ em.
Và chỉ có trẻ em mới có thể ngồi trên chiếc xe lửa này, Lâm Tiếu liếc nhìn anh mình, anh không thể đi xe, anh đã quá tuổi rồi.
Điều thu hút của xe lửa trẻ em đối với Lâm Tiếu không chỉ là phiên bản thu nhỏ của xe lửa thật, mà chỗ hấp dẫn nhất đối với Lâm Tiếu là xe lửa này hoàn toàn thuộc về trẻ em.
“Mẹ, chủ nhật tới mẹ lại đưa con đến đây đúng không?” Lâm Tiếu xác nhận với mẹ, hôm nay đến khu vui chơi cho trẻ em chơi rất vui, nhưng thật tiếc là không lên xe lửa trẻ em.
Thấy Lâm Tiếu rất hứng thú với chiếc xe lửa trẻ em, Lữ Tú Anh lập tức nói: “Được rồi, sau này chắc chắn sẽ còn đưa con đến đây nữa.”
Lữ Tú Anh nghĩ nói: “Xe lửa trẻ em nhiều trẻ em như vậy, những đứa trẻ đó là từ đâu đến?”
Lâm Tiếu nghe được lời của mẹ, hai mắt sáng lên, đúng không?
Cô là một hành khách nhỏ trên xe lửa, có phải cũng có cơ hội trở thành nhân viên công tác của xe lửa dành cho trẻ em phải không?
“Mẹ, con cũng có cơ hội lái xe lửa sao?” Lâm Tiếu kích động hỏi, cô lập tức nhắm vào vị trí lái tàu lửa, nhân viên tàu, người soát vé ở đâu cũng có, người lái tàu chơi vui hơn.
Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: “Lái xe có gì hay? Hay nhất là thợ đốt lò, không có thợ đốt lò, tàu hỏa không thể chạy được.”
Lâm Tiếu nghe anh nói như vậy, lập tức cảm thấy hứng thú hỏi: “Thợ đốt lò là làm cái gì?”
“Từng xẻng, từng xẻng xúc than cho vào lò hơi.” Lâm Dược Phi nói.
Lâm Tiếu nghe lời Lâm Dược Phi nói, lập tức đuổi theo đánh anh, xúc than làm sao có thể có thần thái giống lái tàu được?
Lâm Dược Phi nhắc nhở Lâm Tiếu để cô từ bỏ những suy nghĩ viển vông trong đầu: “Trên xe lửa không sử dụng nhiều trẻ em, việc đăng ký làm nhân viên chắc chắn rất khó.”
Vấn đề quan trọng nhất là: “Em phải đến lớp Olympic Toán học vào chủ nhật hàng tuần.”
“A!” Lâm Tiếu gào lên, vốn dĩ trước đây cô thấy lớp Olympic Toán học rất thú vị, nhưng so với lái tàu thì tất nhiên lái tàu vẫn thú vị hơn.
Lâm Tiếu vẫn không cam lòng: “Có lẽ lái tàu hỏa cũng có chia ca sáng và ca chiều, buổi sáng em đến lớp Olympic Toán học, buổi chiều lái xe lửa.”
Lâm Dược Phi liếc nhìn Lâm Tiếu: “Đừng nằm mơ nữa.”
Sau khi về đến nhà, Lữ Tú Anh nhường Lâm Tiếu đi tắm rửa trước: “Gội đầu cho sạch, chắc chắn nước suối không sạch, nếu không gội sạch sẽ cẩn thận có bọ chét.”
Lâm Tiếu sửng sốt, gội đầu cẩn thận trong phòng tắm, gội cả một buổi.
Lữ Tú Anh thúc giục hai lần, Lâm Tiếu mới ra khỏi phòng tắm, mười ngón tay của cô đều nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu. Nhưng mà không phải lo lắng có bọ chét, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, khi Lâm Tiếu đến trường, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều tò mò hỏi sao chiều hôm qua cô lại xin nghỉ?
Lâm Tiếu đã được mẹ dặn dò, không thể nói mình đi chơi công viên trẻ em, vì vậy mơ hồ nói: “Ở nhà tớ có việc.”
Cô đến công viên trẻ em, lại không thể chia sẻ cho các bạn học nhỏ của mình, kìm nén thật là khó chịu.
Lâm Tiếu thực sự không nhịn được, nói với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân: “Chiều hôm qua anh trai tớ đến công viên trẻ em chơi.”
Vương Hồng Đậu cùng Diệp Văn Nhân: “Oa.”
Chẳng phải anh của Lâm Tiếu đã hai mươi tuổi rồi sao?
“Anh nói với tớ, trong công viên trẻ em có xe điện đụng.”
“Anh tớ nói với tớ.”
“Anh trai tớ nói.”
Khi Lâm Tiếu muốn kể cái gì, ngay ở đầu đều nói câu “Anh tớ nói” thêm vào, cứ như vậy kể cho hai người bạn nghe về những trải nghiệm của mình ở công viên trẻ em ngày hôm qua.
Vương Hồng Đậu gãi đầu, cảm thấy kỳ lạ.
Trong mắt Diệp Văn Nhân hiện lên ý cười, cô bé dùng mu bàn tay che môi, che đi ý cười trên khóe môi.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều đã từng đến công viên trẻ em, họ đều hiểu những gì Lâm Tiếu nói. Lâm Tiếu cảm thấy hứng thú nhất là xe lửa trẻ em, Diệp Văn Nhân vậy mà thực sự biết những nhân viên nhỏ ở công viên đến từ đâu: “Họ được tuyển chọn từ các trường khác nhau, trường chúng ta cũng có, đều là học sinh lớp năm.”
Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên: “Lớp năm.”
Qua một kỳ nghỉ hè nữa cô sẽ lên lớp năm, điều đó có nghĩa là cô sẽ có cơ hội lái xe lửa.
“Nhìn kìa, cậu trai mặc áo ngắn tay màu xanh lá ngồi hàng ba từ dưới đếm lên ấy.”
“Bạn nữ tóc thắt b.í.m kìa.”
Trường tiểu học Đường Giải Phóng có hai học sinh lớp năm ‘lái xe lửa’ ở công viên trẻ em, hai người cũng là người nổi tiếng trong trường nên chỉ cần hỏi thăm là ra ngay.
Lâm Tiếu rất thích chạy xe lửa ở công viên trẻ em, cô nghe nói trong trường học của mình có học sinh lớp năm đang làm ‘công việc’ mà cô yêu thích vào mỗi cuối tuần, thế nên cô cực kỳ tò mò.
Trong giờ ra chơi, Vương Hồng Đậu dẫn Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân cùng đi tìm người. Phòng học của khối năm nằm ở tầng trên của khối bốn, ngày thường lúc Lâm Tiếu và các bạn lên lầu sẽ đi ngang qua dãy phòng của lớp một, hai và ba, nhưng dãy phòng của lớp năm và sáu nằm ở tầng trên nên các cô rất ít khi lên đó.
Rõ ràng là có cùng cấu trúc và cách bày trí nhưng không biết vì sao sau khi Lâm Tiếu bước lên lầu, cô lại cảm thấy mới mẻ, thậm chí còn hơi hồi hộp.
Có lẽ vì người trên tầng này đều là học sinh lớp năm và sáu, có lẽ vì việc nhìn vào trong qua lớp kính thủy tinh ở cửa sau phòng học là một chuyện vừa mới lạ vừa kích thích.
Gần đây bên ngoài phòng học của Lâm Tiếu luôn có người đứng dựa vào tấm kính để nhìn cô, rất nhiều bạn học tò mò muốn biết Lâm Tiếu - người đã lọt vào vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup khi mới học lớp bốn là người như thế nào. Vào giờ ra chơi, lúc Lâm Tiếu ra khỏi lớp học để đi vệ sinh cũng thường xuyên nghe được tiếng thì thầm xung quanh: “Ai là Lâm Tiếu vậy?”
“Kia kìa, kia kìa, người có tóc em bé đó.”
Ở trong trường học, Lâm Tiếu hơi khó chịu vì bị xem như là một con khỉ, nhưng bây giờ vị trí đã thay đổi, Lâm Tiếu biến thành người đi nhìn người khác, cảm giác không giống nhau chút nào.
Lâm Tiếu được Vương Hồng Đậu kéo tay, đi qua hai phòng học của lớp năm, nhìn thấy học sinh ‘lái xe lửa’ ở công viên trẻ em.
“Sau này chúng ta cũng sẽ có cơ hội phải không?” Lâm Tiếu nói ra điều mình mong chờ.
Vương Hồng Đậu gật đầu: “Nếu cậu muốn thì chắc chắn có thể.”
Bỗng nhiên, bạn học sinh ngồi bên cạnh cửa sau lớp học ngẩng đầu nhìn nhóm Lâm Tiếu đang đứng dựa vào tấm cửa kính. Ba cô nhóc la lên một tiếng, đồng thời ngồi xổm xuống, khom lưng chạy nhanh về phòng học của mình.
Sau khi trở về phòng học, ba người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không thể nhịn cười.
Vương Hồng Đậu cũng rất muốn đến công viên trẻ em để ‘lái xe lửa’, nhưng việc đó rất được săn đón, những người có thể đi đều là những học sinh xuất sắc về mọi mặt của trường học. Chưa nhắc tới thành tích của Vương Hồng Đậu, tính chiều cao thôi thì có lẽ cô bé đã chưa đạt chuẩn.
Diệp Văn Nhân không có hứng thú như hai người bạn của mình.
Người duy nhất có hy vọng là Lâm Tiếu, nhưng mỗi cuối tuần Lâm Tiếu lại phải học lớp Olympic Toán học. Cho dù xe lửa trong công viên thiếu nhi có thể chỉ chạy nửa ngày thì bây giờ bài tập trên trường càng ngày càng nhiều, Lâm Tiếu không dám chắc mình có thể làm hết trong chiều thứ bảy, có thể cô cũng phải làm bài vào chiều chủ nhật.
Tính như vậy, việc lái xe lửa ở công viên trẻ em là rất khó, nhưng bạn học có thể lái xe lửa thật là may mắn.
“Reng reng reng". Tiếng chuông vào học đã vang lên, cô Lưu lại ôm một chồng đề thi vào nói: “Chúng ta đã ôn tập xong chương một và chương hai. Tiết này chúng ta sẽ làm vài bài trắc nghiệm nhỏ cho chương một và hai.”
“Tất cả các em cất sách trên bàn đi nào.”
Cô Lưu vừa dứt lời, trong phòng học lập tức vang lên tiếng kêu than.
“Cô Lưu, cô lại tập kích tụi em nữa rồi.” Các bạn vừa cất sách giáo khoa đi một cách không tình nguyện vừa phản đối. Mọi người sợ nhất là những bài trắc nghiệm không báo trước thế này.
Cô Lưu cười tủm tỉm: “Sao có thể nói là tập kích được? Cô đã ôn tập chương một và chương hai cho các em rồi, phải cho các em làm trắc nghiệm nhỏ để kiểm tra kết quả ôn tập của các em chứ.”
Học kỳ nào cô Lưu cũng làm như vậy, trước kỳ thi cuối kỳ sẽ có ôn tập, trắc nghiệm nhỏ rồi lại ôn tập, trắc nghiệm nhỏ.
Diệp Văn Nhân nhìn lướt qua cuốn vở lỗi sai lần cuối. Cô bé học cách này từ Lâm Tiếu, Lâm Tiếu học theo Trần Đông Thanh, nói chúng là cách này có hiệu quả khá tốt. Sau đó cô bé từ từ cất hết sách vở trên bàn, Diệp Văn Nhân đã đoán được sẽ có bài kiểm tra này từ trước rồi.
Ngược lại, dường như Lâm Tiếu hơi luống cuống. Lâm Tiếu không những cảm thấy bất ngờ vì bài trắc nghiệm nhỏ này mà cô cũng chưa chuẩn bị gì cho kỳ thi cuối kỳ cả.
Sao lại phải thi cuối kỳ rồi?
Vừa mới thi giữa kỳ gần đây thôi mà!